[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 107: MÁU GIỮA TUYẾT ĐÔNG]
- Thể loại: Truyện dài trinh thám, kinh dị
- Tác giả: Vũ Ngọc Trâm Anh
*** Hãy like, share, cmt nhiệt tình để ủng hộ tâm huyết của tác giả dành cho tác phẩm này nhé các mems <3
-----------------------------------------

CHƯƠNG 1: CUỐN SÁCH KỲ LẠ
Tôi là một sinh viên tên Hoa. Hàng ngày tôi nghé vào một tiệm sách cũ trước khi đi học về. Hôm ấy tôi thấy một cuốn sách cổ nằm tít trên giá sách cao nhất. Vì tò mò tôi mở ra xem. Trong cuốn sách không có gì đặc biệt chỉ là một câu chuyện viễn tưởng về xác chết không đầu. Ngoài ra ở bìa sách có một tấm hình chụp một cô gái đứng cùng gia đình. Bụng cô khá to nên tôi nghĩ cô đang mang thai. Cô mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc xoã ra, đôi mắt buồn bã pha một chút màu đỏ của máu tươi. Bên cạnh là chồng cô và mẹ già. Nhìn vào bức ảnh tôi thấy gia cảnh nhà cô gái đó cũng không được giàu. Cuốn sách như thu hút tôi, bỗng tôi tỉnh lại nhờ tiếng gọi của ông chủ:
-Có lấy sách không thì bảo?
-Có ạ. - Tôi đáp.
-Cầm cuốn sách về nhà mà tôi không biết chuyện gì sắp xảy đến với tôi.
CHƯƠNG 2: XÁC CHẾT 13 NĂM
Đêm hôm ấy tôi đọc cuốn sách tới 12h đêm vì buồn ngủ nên tôi lên giường đi ngủ. Đêm hôm ấy tôi mơ thấy cô gái trong tấm ảnh đó hiện ra. Người cô ướt sũng, mái tóc xoã rũ rượi, đôi mắt đỏ lo lắng. Trên tay cô cầm đứa con của mình trong khi còn chưa cắt dây rốn. Lấy hết can đảm tôi hỏi:
-Ai đã làm cô ra nông nỗi này?
Cô ấy nói gì tôi nghe cũng không rõ , tôi chỉ nghe thấy bốn chữ: "Xác chết không đầu" rồi dường như một mùi hôi thối kì lạ cuốn cô ấy đi.
Sáng hôm sau tôi vẫn đi học như thường lệ đến khi về nhà tôi bàng hoàng khi thấy cả că nhà bị lục tung cuốn sách bị lấy đi mất nhưng ko hiểu bức ảnh đã rơi vào cặp tôi từ lúc nào. Đằng sau bức ảnh có một nét hằn. Tôi liền lấy bút chì đánh lên thì một dòng chữ hiện ra: "Nhà 13 ngõ 7 đường V."
Tôi liền xin phép nghỉ học để đến căn nhà ấy và cũng chỉ 3 ngày nữa là nghỉ học rồi. Thế rồi tôi chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
CHƯƠNG 3: KHO BÁU GIẾT NGƯỜI
Sáng hôm sau tôi đã đến căn nhà ấy. Mọi người xung quanh làng ai như cũng muốn xa lánh tôi. Chủ căn nhà ấy là một ông lão, tôi lấy lí do lạc đường để ông cho tá túc một đêm. Xung quanh nhà chỉ là một căn nhà bình thường nhưng điều đáng nói là bức tranh treo giữa nhà và trong nhà có mùi hôi thối của xác chết. Trong bức tranh vẽ cô gái đã báo mộng cho tôi, ông lão và một bà lão. Tôi mon men ra vườn sau thì tôi thấy thứ phát ra mùi hôi thối chính là cái giếng này.
Nói đến đây chắc bạn cũng hiểu. Theo tôi nghĩ cô gái đã báo mộng cho tôi bị ai hãm hãi nên rơi xuống giếng vì oan uổng mà không siêu thoát được.
Đêm hôm đó tôi đi xem căn nhà này có điều gì bất thường không trước khi trở về. Tôi trượt chân nên vịn vào giá sách nhưng may sao cũng không gây ra tiếng động. Tôi thấy một cuốn sách y hệt của tôi chỉ là ở bìa thì có một bức ảnh khác. Tôi cầm cuốn sách lên một hầm bí mật mở ra. Tôi cầm theo ngọn nến từ từ đi xuống.
Phía dưới không có gì ngoài một số kho báu rất lớn. Trong đống kho báu thì những thứ đang quý nhất là một chiếc đồng hồ bằng vàng, một chiết vương miện, một bức ảnh nhỏ và một cái vòng tay.
Sáng hôm sau, tôi từ biệt ông lão và đi về nhà.
Ra ngoài bỗng dân làng tới bao quanh tôi họ nói:
-Ông ta đã chết rồi, ông ta đã chết 13 năm rồi vậy mà ông ta vẫn hiện hồn về đây.
Nghe xong lời dân làng tôi rùng mình.
CHƯƠNG 4: BỐN NGƯỜI THIỆT MẠNG
Vài ngày sau có bốn bạn tên An (nữ), Bình(nam), Chi (nữ), Dương (nam) cũng bị lạc đường và đến nhà ông lão sau một đêm họ quay về.
3 tháng sau, tôi đi đến thăm An vì bây giờ cô ấy đang nhập viện vì bệnh tâm thần. Vào thăm, tôi thấy kì lạ khi cô ấy đeo chiếc nhẫn giống y hệt cái ở nhà ông lão. Cô ấy rú lên điên dại cô ấy nói với tôi:
-Chị hãy cầm chiếc nhẫn trên tay em, lấy bức tranh nhỏ của Bình, vương miện của Chi và đồng hồ của Dương tất cả đều nằm trong cặp họ - rồi cô ấy rú lên bác sĩ tâm thần bước vào mang cô ấy đi.
Sau đó tôi nhận được tin Bình đã treo cổ tự tử. Chi nhảy lầu. Dương hiện đang mất tích.
5 ngày sau, tôi đã thu thập đủ bốn món đồ. Đêm hôm ấy nằm trên giường mà tôi không biết người chết tiếp theo có phải tôi không.
CHƯƠNG 5: CUỐN NHẬT KÝ ĐƯỢC BỎ LẠI
CHƯƠNG 6: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤY