[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 108: THE BROTHER - CHUỖI SỰ VIỆC KINH HOÀNG]
- Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
- Tác giả: Darcy (Yến Nhi)
***Mọi người đọc xong nhớ like, share, cmt ủng hộ Darcy nhé <3
-------------------------------------------

Tôi tên là Ngọc, là con một,ba mẹ tôi rất mong có được 1 đứa con trai và họ hoàn toàn hết hi vọng khi bác sĩ nói mẹ tôi không còn khả năng sinh con sau 3 lần sảy thai. Mẹ tôi đã rất sốc, bà ngã bệnh suốt 1 năm cho đến khi ba quyết định nhận con nuôi,đặt tên là Tuấn Kiệt, và nó 6 tuổi. Từ khi nhận Kiệt làm con nuôi, sức khỏe mẹ tôi càng ngày càng khá hơn,trông mẹ có vẻ yêu đời hơn và cũng cười nhiều hơn. Tôi cũng bắt đầu ghen tị với đứa em trai kia,nhưng nghĩ đến lúc mẹ bệnh nằm liệt giường tôi lại không dám nói gì với bà cả.
Tính đến nay, Kiệt đến với gia đình tôi đã hơn 2 tháng, những điều kì lạ cứ xảy ra, không biết có phải do tôi đa nghi hay không nhưng tôi có linh cảm tất cả mọi chuyện có liên quan đến đứa em trai này của tôi.
Buổi chiều khi đi học về, tôi vô tình thấy 1 đám đông vây quanh trước cửa nhà chú Thông-hàng xóm của nhà tôi. Vì vốn tò mò nên tôi đến đó xem sao thì nghe được lời bàn của các cô bác:
-Tội nghiệp cậu Thông,cậu ấy tốt bụng thế mà đoản mệnh thật.-Bác Năm nói,khuôn mắt rầu rĩ vô cùng. Vài giây sau,tôi mới ngộ ra. Bác Năm vừa nói ai chết cơ? Là là...cậu Thông sao?
-Các bác nói ai chết cơ?-Tôi hỏi lại,vẫn thầm mong là mình vừa nghe nhầm.
-Ngọc đó à, gia đình cậu Thông vừa phát hiện cậu ấy chết sáng sớm nay, nghe nói là bị siết cổ đến chết hay sao ấy. Cháu nên cẩn thận đấy,dạo này xóm mình có tên sát nhân hay sao ấy,người chết càng ngày càng tăng.- Bác Tư lo lắng dặn dò tôi.
Nghe xong lời bác nói tôi dường như đứng chết lặng tại chổ. Cậu Thông chết rồi, đó dường như là 1 cú sốc đối với tôi. Sau vài phút đừng đó,cuối cùng tôi cũng từng bước đi về nhà. Tính cậu Thông thì xóm của tôi đã có tổng cộng là...12 người chết. Và cùng 1 cách chết là bị siết cổ. Tôi không nghĩ là 1 điều trùng hợp và cũng không nghĩ là có tên sát nhân hàng loạt như lời Bác Tư...tôi nghĩ là do 1 thế lực đen tối nào đó 1 gây nên vì...12 người đã chết đều là nam từ 26 tuổi, lại còn rất khỏe mạnh, tôi không nghĩ siết cổ giết chết họ là 1 điều dễ dàng vả lại...xóm tôi không có nhà nào giàu có, giết người cướp của là bất khả thi. Đồ đạc trong nhà các nạn nhân cũng không hề mất bất cứ thứ gì. Vì những suy luận đó nên tôi mới mạnh dạng kết luận là do ma quỷ làm, và còn 1 điều nữa...cách đây 50 năm trước, tại ngôi trường tiểu học ở đây cùng từng xảy ra vụ thảm sát 20 học sinh lớp 1 và 5 thầy cô, họ cũng là bị siết cổ chết. Tôi nghĩ chuổi sự việc này có liên quan đến nhau.
-Ngọc, sao con không vào nhà mà cứ đứng trước cửa nhà hoài thế?- Bố tôi hỏi vì tôi lo suy nghĩ mà không để ý gì nên đến nhà lúc nào không hay. Tôi gãi đầu, cười trừ với bố rồi mau chóng phóng lên phòng của mình. Vừa ngồi phịch xuống giường thì cửa phòng tôi bật mở, Kiệt bước vào khi không có sự cho phép của tôi. ''Thật bất lịch sự'' 1 suy nghĩ vụt lên trong đầu tôi.
-Em tìm chị có việc gì không?-Tôi dè dặt hỏi.Rồi đột nhiên thằng bé khóc lớn,trong lúc tôi loay hoay không biết phải làm gì thì ba mẹ lên phòng tôi. Mẹ tôi thì ôm thằng bé và vỗ về nó. Còn ba thì trách mắng tôi:
-Sao con lại làm em khóc thế hả?
-Con..con không có mà.- Tôi lúng túng đáp.
-Vậy mà mẹ cứ nghĩ là con cũng thích em.- Mẹ tôi đột nhiên òa khóc.
-Cuối tuần này ba mẹ sẽ đi du lịch. Con phải ở nhà trông em.- Ba tôi nói sau đó cùng mẹ và em trai tôi ra khỏi phòng, tôi vô tình nhìn thấy nụ cười xảo trá của thằng bé trước khi nó đi ra ngoài. Càng ngày tôi càng không có thiện cảm với nó.
Cuối tuần chỉ còn mình tôi và Kiệt ở nhà. Tối hôm qua tôi đã nằm trằn trọc suốt cả đêm,không ngủ được 1 tí nào đầu óc tôi trở nên vô cùng mệt mỏi. Bây giờ, tôi chỉ ước được nằm trên chiếc giường êm ái và ngủ 1 giấc đến tận chiều thôi. Nghĩ là làm, tôi bước từng bước nặng nề về phòng,bước lên cầu thang, mở cánh cửa gỗ ra. Thứ hiện ra trước mắt tôi không phải là căn phòng của tôi mà đó là một dãy hành lang cũ, tôi quay lại đằng sau,cánh cửa đã biến mất. Tôi rất hoang mang và lo sợ,rồi đột nhiên ở cuối hành lang xuất hiện 1 đứa bé, tôi tiến đến gần nó và chợt khựng lại khi nhận ra đó là...Kiệt. Sao nó lại ở đây? Người nó còn dính đầu máu và 1 ít máu dính nơi hốc mắt đen trống rỗng đến ghê rợn. Khi tôi dừng lại cũng là lúc nó đi đến chổ tôi,thật chậm rãi, từng bước từng bước một. Đến khi nó chỉ cách tôi 10 bước chân tôi mới nhận ra tình hình hiện tại của bản thân. Tôi quay đi chạy thật nhanh. Và trước mặt tôi là 1 đám trẻ đứng chặn đường,nếu chúng chỉ là trẻ con tôi sẽ bảo chúng chạy đi nhưng chúng có đôi mắt của quỷ dữ, đôi mắt đỏ như máu và cũng đang tiến về phía tôi. Tôi bị chặn cả hai đường thì phát hiện phía bên tay trái của mình có một cánh cửa lớp. Thấy thế, tôi liền chạy vào trong căn phòng đó rồi khóa chặt cửa lại, lấy vài cái bàn chặn lại trước cửa. Bấy giờ tôi mới bình tĩnh hơn,nhìn ra cái cửa sổ với tầm rèm của rách nát kia,tôi thấy bầu trời tôi đen như mực, không hề có lấy một tia sáng nào, chỉ có ánh trăng mập mờ một màu...đỏ tươi như máu. Tôi thật sự không thể tin vào những gì trước mắt mình, rõ ràng lúc nãy vẫn là buổi sáng sớm mà sao bây giờ đã...Tôi liền chạy đến gần chiếc cửa số, để nhìn rõ hơn mọi thứ ở bên ngoài, xóm làng của tôi đã biến đâu mất rồi? Sao chỉ còn là một đống đổ nát? Và...đằng xa xa những ngôi mộ từ đâu mọc lên đầy. Trước đó xóm tôi không hề có bất kì một ngôi mộ nào ở đó nhưng sao bây giờ lại như vậy? Nhìn lại mặt trăng,nó tròn thật tròn với màu đỏ như máu tươi khiến tôi không khỏi rợn người. Khoan đã,trên bầu trời tối mịt mù không chỉ có một mặt trăng đỏ đó, mà còn có một mặt trăng tròn khác màu đen và lớn hơn mặt trăng đỏ gấp đôi.
Rầm! Rầm!-Cánh cửa bị một thứ gì đó đập mạnh vào,tôi chắn chắn chính là nó.Loay hoay tìm chổ trốn thì cánh cửa bay tung ra.Nó từ từ ngó vào trong phòng rồi từng bước từng bước đi vào.
-Chị hai ơi,chị đâu rồi? Ra đây chơi với em đi.- Giọng nói đó bây giờ khiến tôi cảm thấy khiếp sợ. May mà lúc nãy tôi đã kịp trốn vào 1 cái tủ đựng chổi ở 1 góc phòng. Tiếng bước chân càng ngày càng tiến gần hơn đến chổ tôi.Cánh cửa từ từ mở ra,nhìn vào bên trong và không thấy gì hết nên nó bỏ đi.May mà lúc nãy nó mở tủ kế bên chiếc tủ tôi đang ở bên trong.Đúng là :''Ngàn cân treo sợi tóc''. Sau khi chắc chắn là Kiệt đã ra khỏi căn phòng tôi mới bước ra khỏi cửa và lao ra cửa sổ,cũng may đây là tầng trệt và lao về nhà. Thật kì lạ, tất cả những ngôi nhà xung quanh đều đổ nát mà nhà của tôi lại vô cùng nguyên vẹn. Bước vào trong nhà thật chậm rãi để tránh gây ra tiếng động nhưng dường như sàn gỗ không hiểu được ý của tôi nó cứ liên tục kêu những tiếng ''Két,két''. Khi lên đến phòng mình tôi lập tức mở máy tính lên.Tìm thông tin về cô nhi viện mà ba mẹ đã nhận nuôi ''Con quỷ'' đó. Để tôi nhớ xem hình như là AlDiavolo.Tôi tìm kiếm rất nhiều lần nhưng không hề có cô nhi viện nào như vậy cả.
-Khoan! AlDiavolo? Đó vốn d* không phải là tên một cô nhi viện.Mà hình như đó là tiếng Ý và...nguyên bản gốc của nó là Al Diavolo...nó có nghĩ là...
-Qủy dữ.- Đó không phải là giọng nói của tôi.Mà phát ra từ phía cửa,khoan đã nào,tôi nhận ra giọng nói đó. Giật mình quay lại...đập vào mắt tôi là khuôn mặt cười tươi cực kì khoái chí của Kiệt.
-Tôi biết là chị sẽ đến đây mà.- Giọng nói đắt thắng của thằng bé, nó từ từ bước về phía của tôi. Tôi bắt đầu chán ghét cái cách nó nói chuyện. Vô cùng ghét. Tôi vội lấy điện thoại trên bàn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và lao nhanh ra ngoài nhà. Từ nãy cho đến giờ tôi chạy rất nhiều đến mức đôi chân bắt đầu ê ẩm, cảm giác như là sắp gãy đến nơi, không thể nào chạy thêm nữa, nhưng dù không thể tôi cũng phải chạy nếu còn muốn sống vì tôi biết là mình đã biết quá nhiều. Chắn chắn nó sẽ giết tôi,rồi cả xóm của tôi và cả ba mẹ. Nghĩ đến đây tôi dừng lại,lấy điện thoại tôi để trong túi ra, bấm số gọi ba. Tôi gọi 3 lần rồi nhưng ba không bắt máy. Tôi kiên nhẫn gọi lần thứ tư. Từng tiếng tút tút kéo dài đến não nề. Tôi chắc là tôi nghe được tiếng gì đó...không phải tiếng chuông điện thoại...nó phát ra đằng sau tôi...ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mắt khi tôi quay vào lại. Đó là...một chiếc xe tải lớn. Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại 1 suy nghĩ đó là phải chạy và chạy thật nhanh. Và cuối cùng ba cũng bắt máy của tôi...trong lúc tôi mồ hôi đầm đìa vì phải chạy thoát thân khỏi chiếc xe tải đó.
-Con gái à, ở chổ ba mẹ đang có bão rất to, chắc ba mẹ phải ở lại đây tới thứ 3 mới về được.- Ba tôi nói với giọng có chút lo lắng. Có lẽ ba sợ tôi buồn hay đại loại như thế.
-Thế thì...tốt quá ạ. Chúc ba mẹ vui..vẻ.- Tôi với giọng gấp gáp nhưng không giấu vẻ mệt mỏi. Bây giờ có lẽ tôi mong muốn ba mẹ tôi không bao giờ trở về cái chốn nguy hiểm này lần nào nữa.Nhưng rồi họ cũng sẽ về.Tôi nghĩ là tôi nên giết nó trước khi Kiệt giết cả ba mẹ tôi. Chuyện gì thế này? Ở giữa đường có 1 khối đá to, chổ trống chỉ đủ cho 1 người đi qua. Tôi không biết là tại sao nhưng đó là cơ hội đối với tôi.
Và tiếng động kinh hồn vang lên. Chiếc xe tải đó đã đụng phải khối đá và nổ tanh bành. 1 ngọn lửa lớn bốc lên, khói bốc đầy cả một vùng trời rộng lớn. Tôi thấy nó thật đẹp làm sao, ít ra là bây giờ. Tôi nhặt 1 mảnh vỡ thủy tinh tương đối lớn ở dưới chân lên, bọc 1 lớp vải dày rồi cho vào túi quần. Bước đi từng bước về phía ngôi trường đổ nát hơn 1 nửa. Tôi biết là Kiệt đang chờ tôi ở đó. Chắc chắn là như thế. Nó là người bắt đầu chuyện này thì tôi sẽ là người kết thúc nó. Kết thúc chuỗi sự việc này.
Két. Tôi mở cánh cửa lớp 1a20. Cũng là căn phòng lúc nãy tôi đã vào để trốn. Đúng như những gì tôi nghĩ. Kiệt đang ngồi trên ghế. Khi thấy tôi vào nó nhìn tôi và...mỉm cười? Thật khó tin,một người vừa muốn giết tôi bây giờ đang mỉm cười với tôi sao? Dù không muốn tin nhưng đó là thật,và nụ cười đó không hề giả tạo 1 chút nào.
-Chị có muốn biết sự thật không?- Thằng bé hỏi tôi, nét mặt có vẻ buồn buồn.
-Còn có sự thật gì nữa sao? Ngoài việc...em là Quỷ?- Tôi bất ngờ khi nó nói ra câu hỏi đó.
Rồi đột nhiên cả căn phòng đổ nát này dần dần trở thành 1 lớp học hoàn chỉnh. Bàn ghế ngay ngắn gọn, căn phòng sạch sẽ, cái cửa sổ vẫn đóng chặt, ánh đèn điện soi sáng cả phòng. Cái bảng cũng còn nguyên vẹn và hơi ướt như có ai đó vừa lau nó vậy. Thứ 6 ngày 6 năm 1997 sao? Đây là quá khứ là cái ngày...đúng rồi đây là cái ngày 12 học sinh và 5 thầy cô giáo bị giết cách đây 20 năm về trước. Tôi nghĩ là tôi đang ở quá khứ và Kiệt muốn cho tôi thấy nó. Nhưng tại sao cơ chứ? Chuông báo đến giờ vào học vang lên. Đám trẻ và cô giáo bước vào lớp. Khi tất cả đã vào chổ ngồi thì có 1 đứa bé đầu tóc ướt nhem bước vào lớp, trông thằng bé buồn vô cùng và tôi nhận ra khuôn mặt này. Chính là Kiệt cách đây 20 năm. Ko có sự khác biệt nào cả.
Hình như những đứa trẻ khác rất ghét nó thì phải, có đứa còn đá ghế làm nó té nữa chứ. Nhưng sao lại không phản kháng lại, mặt vẫn cứ ủ rũ là sao vậy? Có vẻ cô giáo đang phát bài kiểm tra.
-Nguyễn Hoàng Nhật Nam. Rất tốt, em được 10 điểm.- Cô giáo đọc đến cái tên này thì nó đứng lên nhận bài. Ra đó là tên thật của Kiệt,Nam sao? Tên cũng hay đó.
1 tiếng Rẹt vang lên. Bài kiểm tra của nó bị 1 đứa con trai ngồi đằng sau giựt lấy và xé. A! Tôi đang rất phẫn nổ, định chạy đến la cái thằng ngồi sau 1 trận thì Nam nắm lấy tay tôi và lắc đầu, tôi cũng bình tĩnh hơn và...nhận ra một con quỷ đang nắm tay mình tôi liền gỡ tay nó ra với cử chỉ không mấy thân thiện.
Giờ ra chơi tôi thấy khoảng 5, 6 đứa kéo Nam ra ngoài nên tôi cũng đi theo luôn. Bọn chúng kéo thằng bé vào 1 góc ở sân sau trường học và đè nó vào tường nói gì đó mà tôi cũng không nghe rõ rồi 1 thằng to con xô nó ngã mạnh xuống sân bê tông làm nó trầy xuớt khắp người, mặt còn rớm máu, 1 thằng nữa thì lại đạp vào lưng nó. Và hình như 1 có thứ ánh sáng chíu vào mắt và khi tôi nhận ra đó là gì thì đã muộn.
1 tiếng bịch vang lên, cái đầu của thằng to con vừa nãy nằm lăn quay trên sân, trong tay Nam vẫn cầm chắc con dao dính đầy máu tươi, với nụ cười ma mị trên môi và đôi mắt đầy rẫy nổi chết chóc cộng với con dao trên tay và việc vừa nãy đã làm những đứa còn lại ôm lấy run lên bần bật, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Xin...xin lỗi, mình xin lỗi...Đừng mà Nam...Nam. Nhưng cho dù chúng có cầu xin như thế nào thì dễ gì con quỷ sẽ tha cho, nó tiến đến trước mặt đứa bé lúc nãy đã đạp lên lưng nó đâm 1 nhát xuyên qua cả cổ họng, thằng bé ngã xuống đất nhưng chưa chết liền mà còn hấp hối, trông thật đáng thương làm sao, nhưng cũng phải thú thực là lúc đó tôi đang rất hả hê!
Nó rút con dao ra khiến máu văng đầy, dính lên cả mặt nó, lau vết máu trên mặt, chiếc miệng nhỏ thốt lên 2 từ mà không ai ngờ 1 đứa bé 6 tuổi có thể nói được:
-Kinh tởm.
Nó từ từ đưa con dao vào mắt phải của thằng bé và móc ra, nó cũng làm vậy với con mắt còn lại và dùng chân đạp lên đôi mắt, nhân lúc nó không chú ý 4 đứa còn lại đã chạy đi mất. Rõ ràng là nó có thể đuổi theo 1 đứa vừa nãy nhưng lại chỉ đứng đố, đút hai tay vào túi quần, đương nhiên tay phải vẫn cầm chắc con dao. Nó lại cười. Thật kì lạ, thằng bé này lúc nào nó cũng cười, vẫn là nụ cười ma mị tôi đã thấy qua. Tôi dựa lưng vào tường kiên nhẫn chờ đợi việc gì sẽ diễn ra sau đó.
Đúng là 4 đứa kia đã đi báo cho thầy cô nên lát sau có 1 thầy và 1 cô chạy đến, khuôn mặt vẫn vậy, tràn đầy sự sợ hãi.
-Nam...là con đúng không?- Cô giáo giọng run run hỏi đứa bé đang đứa quay lưng vào tường nên cô không chắc chắn đó là Nam. Rồi nó cũng từ từ quay lại, mặt cúi gằm, đi lại phía cô giáo với dáng vẻ rất sợ. Nó ngước khuôn mặt nước mắt nước mũi lắm lem và 2 mắt đỏ hoe như đang khóc, giọng sợ sệt:
-Cô...cô ơi...con...sợ..sợ lắm.- Nó ôm chầm lấy cô giáo. Lúc đầu, cô còn hơi bất ngờ, rồi cũng vươn tay ôm lấy cơ thể đang run nhè nhẹ kia.
Phập. Con dao đâm thẳng vào lưng cô giáo, vẫn cái nụ cười khiến người người rợn người kia trên môi, nó làm thấy giáo mặt tái xanh, lùi lại vài bước. Còn cô giáo thì đôi mắt mở to, đôi tay dần lỏng ra sau đó ngã nhào ra sao, cán dao đâm xuống đất càng đâm sau vào lưng cô giáo và xuyên thẳng qua tim, cô chết ngay tức thì, một lần nữa lại rút con dao ra khỏi người con giáo, bàn tay nó bị rạch 1 đường dài, máu chảy dài vì cầm phần nhọn của dao, nhưng tôi không hề thấy 1 biểu cảm gì cho thấy là nó đang đau cả, khuôn mặt hoàn toàn không biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cảm khiến sóng lưng tôi ớn lạnh. Ông thầy giáo thì đứng chết trân tại chổ,nó trừng mắt lên 1 cái, ông thầy đột nhiên ôm lấy đầu mình và bất ngờ đầu của ổng nổ tung, thân ông ta cũng nổ tanh bành và tất cả mọi phần cơ thề của ông bỗng bốc cháy thành 1 đám tro sau đó bị gió cuốn đi không còn một chút dấu vết nào.
-Woa!!!- Tôi vô thức cất lên. Thằng bé hình như nghe được tiếng tôi liền quay đầu ra sau nhìn tới nhìn lui. Có lẽ nó chỉ có thể nghe thấy tôi chứ không thể nhìn thấy tôi. Không ai trong quá khứ có thể thấy tôi được, đó là lí do tại sao bọn nhóc kia không cầu cứu tôi hay cả ông thầy và cô giáo cũng chẳng nói gì với tôi. Ra là vậy.
Nam lại đi đâu đó, tôi cũng nhẹ nhàng đi theo sau nó. Nó đi đến lớp học cũ, trên đường đi không thấy bất cứ học sinh nào ngoài hành lang hay trong sân trường cả, đến khi tới dãy lớp học tôi mới thấy các học sinh đang ngồi im trong lớp, chắc có lẽ nhà trường không làm lớn chuyện này mà chỉ dặn bọn nhỏ ngồi im trong lớp học thôi.
Khi đến lớp 1a20, nhìn qua cửa số tôi có thể thấy những khuôn mặt sợ hãi, chắc là 4 đứa nhóc kia đã kể cho chúng nghe chuyện vừa xảy ra nên chúng mới có thái độ khác hẳn các lớp khác. Cánh cửa lớp mở ra, không phải là nó, 1 bé gái cột tóc 2 bên trong dễ thương bước ra với cái khăn trên tay, cô bé nhìn nó với ánh mắt biết cười:
-Là Nam hả? Sao cậu lại đứng ở đây mà không vào lớp?- Giọng nói thật trong trẻo và đáng yêu,như ch** hoàng yến cất lên, làm tôi ngạc nhiên. Cô bé đó chắc là đã được các bạn kể về chuyện đó vừa nãy rồi mà sao lại...với lại không phải trong lớp ai cũng rất ghét nó sao?
-Giả tạo.- Thằng bé thốt lên sau đó đâm 1 nhát chí tử vào tim cô bé. Đôi mắt trợn tròn, 1 giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô bé khi 2 từ ''Giả tạo'' được thốt ra. Thân hình bé nhỏ ngã xuống. Mọi người bàng hoàng, mặt ai cũng tái xanh. Khi nó từ từ bước qua cái xác còn ấm của cô bé như có 1 thứ axit cực mạnh đang đổ lên cái xác, nó từ từ bị tiêu hủy, chỉ còn lại 1 vũng nước hơi nhầy và tôi đã vô tình đạp trúng, đời đúng là xui xẻo. Khi đưa chân lên, nhìn cái thứ sệt sệt, nhầy nhầy dính trên giầy tôi từ từ rơi xuống sàn nhà mà kinh, thế này còn kinh hơn phim kinh dị 3D mà tôi vừa xem, tôi vốn là người ưa sạch sẽ mà!!!!
Đám trẻ kia khi thấy Nam thì kinh hãi, chạy tán loạn cả lên rồi dồn vào 1 góc tường, đúng là ngu ngốc! Trong khi nó đang chậm rãi tiến đến phía đám trẻ thì tôi nhàn nhạ ngồi lên bài giáo viên, ăn vài viên sô cô la sữa trên bàn, lôi 1 chai nước cam trong tủ ra uống và thưởng thức phim.
-Đừng...đừng đến đây....Nếu không...đừng..đừng trách mình.- Một cậu bé đứng đầu giọng tuy có hơi run nhưng trên tay thì cầm cây bút chì được gọt nhọn chỉ chỉ vào người nó. Nhếch mép tạo nên 1 nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp, cây bút chì nhọn hoắt đâm xuyên cổ họng cậu bé đó, đồng thời cũng đâm xuyên qua cổ họng của 1 vài đứa trẻ đứng sau và xuyên qua mắt đứa trẻ đứng ngay vách tường,tổng cổng có 4 cái xác ngã xuống đất, sàn nhà đẫm màu máu tươi, còn xác của đứa trẻ thứ 5 thì trước khi ngã xuống thì con mắt bị giật ra, cái xác với 1 bên hốc mắt đen trống rỗng rỉ máu và con mắt còn lại mở to hết cỡ. Cây bút chì vãi cắm sâu vào tường với con mắt của đứa trẻ lúc nãy ở đó.
Những đứa trẻ còn lại trong lớp cũng từng đứa từng đứa bị giết 1 cách dã man bằng con dao của nó và 1 số dụng cụ phụ thêm khác như có vài đứa bị chân bàn gỗ làm dập nát khuôn mặt, vài đứa thì đầu bị đập vào tường đến vỡ sọ, 1 đống hỗn tạp, máu có, mắt có, lưỡi có, phần não bị dập nát cũng có nốt, vài cái chân vài cái tay, lẫn trong đó còn có 1 quỷ tim nát bét nữa chứ. Không cái xác nào còn nguyên vẹn, bọn trẻ đều bị hành hạ đến bán sống bán chết rồi mới bị Nam 1 đòn mà giết chết. Nó như đang chơi đùa với mạng sống của đám trẻ vậy. Tôi chút nữa đã nôn,cũng may là đã kìm chế lại.
-Các học sinh toàn thể giáo viên chú ý. Yêu cầu tất cả ra ngoài sân trường ngay lập tức.- 1 giọng nói vang trên loa trường, như bị thứ gì đó điều khiển tất cả học sinh và giáo viên đều tập trung ở sân trường, bấy giờ họ mới ngơ ngác tại sao lại ra được đây thì trời tối đen lại, mây đen kéo đến ùn ùn mà lạ là không có mưa và...
Rầm! Rầm!
Sấm sét đánh xuống sân trường 2 lần làm nhiều học sinh và vài giáo viên chết, xác đen thui và 1 số khác may mắn tránh kịp nhưng cũng bị thương tương đối nặng. Tôi nhìn lại vào lớp học, Nam biến mất rồi và. Đi ra ngoài bằng đường cửa sổ như tôi từng làm, tôi thấy mọi người đang nhìn lên sân thượng, tôi cũng ngước nhìn lên, Nam đã đứng đó từ thuở nào.
Nó đưa 2 tay lên trời, lập tức gió thổi mạnh đến mức ngã cả cây, những đám mây đen xì xoay quanh nhau tạo thành 1 lốc xoáy lớn, tích điện.
Mọi người càng hoảng sợ hơn, lốc xoáy đi đến đau cuối bay mọi thứ đến đó, người người bị lốc xoáy cuối văng ra xa;đập vào tường-tường vỡ tan tành,mặt đất bắt đầu nứt ra,vết nứt càng ngày càng lớn hơn,không ít người rơi xuống. Máu be bét khắp cả sân trường,quang cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.Tiếng la hét vang vọng cà 1 vùng trời rộng lớn. Vì ngôi trường Tiểu học này nằm sâu tận trong rừng,chỉ có con đường mòn nhò dẫn từ xóm vào nên cho dù có la hét lớn như thế nào;đất có nức nẻ như thế nào;bầu trời có đen như thế nào;cho dù là có cả lốc xoáy như thế này thì cũng không ai ở bên ngoài phát hiện ra. Nói chung ngôi trường này hoàn toàn biệt lập với thể giới bên ngoài!!
Lốc xoáy nhỏ dần rồi biến mất 1 cách từ từ,mọi học sinh đã chết hết, sân trường thì nứt hết cả lên, cây cối cũng bứng rễ mà nằm lăn lóc, mùi máu tươi nồng nạc. Trên sân trường duy còn 1 người sóng sót trong tình trạng hấp hối, đó là 1 thầy giáo.
Nam nhảy xuống từ sân thượng 1 cách nhẹ nhàng.Tôi há hốc,nó...nhảy từ tầng 5 mà vẫn bình thường sao?? À mà cũng đúng...nó là 1 con quỷ mà.
Ông thầy nhìn nó bằng 1 ánh mắt kì lạ. 1 chút căm phẫn, chán ghét; 1 chút buồn phiền; 1 chút hối hận. Thậtt đúng là 1 đống hỗn tạp.
-Đúng như...những gì....ta đã nghĩ...M..mi chẳng tốt đẹp gì.- Giọng ông ta không có gì là run rẩy cả,chỉ là do yếu quá nên chẳng nói trôi chảy được. Sau câu nói đó thì trái tim của ông ta nhảy ra khỏi cơ thể. Trái tim đầy máu và còn đập, đưa chân lên định đạp nát nó thì 1 tiếng hét vang lên:
-Nhật Nam! Em đang làm cái gì vậy hả???- 1 cô giáo trẻ bước vào và hét lên khi thấy cảnh này. Mặc kệ tiếng hét của cô giáo,nó dửng dưng dẫm nát trái tim kia.
Cô giáo trẻ bật khóc, lấy 2 tay che miệng lại, không tin vào những việc xảy ra trước mắt mình, cô choáng váng và ngã xuống.
-Xin lỗi cô.- 1 câu xin lỗi rất nhỏ phát ra từ đôi môi dính đầy máu kia. Cũng lãnh kết cục như những người khác, cơ thể cô bị cắt ngang từ bụng.
Đến tối,...
Tất cả những cái xác ở sân trường đều được chất thành 1 đống to,1 ngọc lửa nằm trong lòng bàn tay của nó sau đó từ từ lan đến những cái xác đã ngụi lạnh và có vài cái đã có mùi khiến chúng bốc cháy 1 cách nhanh chóng. 1 đống lửa lớn, lớn hơn cả lửa trại gấp mấy chục lần khiến cả sân trường như bừng sáng, làn khói xám bay lên tận bầu trời đen và tan biến mất theo những cơn gió. Những cái xác cũng vậy khi chúng dần biến thành tro và rất khó để gió có thể mang chúng đi. Chắc có lẽ là tầm 20 phút. Những vết nứt trên mặt đất cũng từ từ lành lại, và chỉ còn lại vài vết nhỏ xíu. Thật ra có tất cả là 2000 học sinh bị giết chứ không phải 20 như người ta thường nói, số giáo viên bị giết là 50, không phải 5 và tất cả những người liên quan đến 2050 người đã chết đều đột tử.
Có cái gì đó đang chiếu lấp lánh nhỉ? Tôi bước lại gần tia sáng đó, đó là 1 sợi dây chuyền với dây làm bằng bạc và mặt dây là 1 viên ruby màu đỏ hình giọt nước. Bản thân tôi thì tôi thấy nó giống 1 giọt máu hơn.
Nhưng tại sao nó lại ở đây? Ôi..chắc tôi nghĩ nhiều quá, trang sức thì giống nhau cũng là chuyện bình thường mà. Nó có lẽ là của 1 cô giáo nào đó chăng.
Và lúc này, tôi đã trở về căn phòng học đổ nát lúc nãy, Nam vẫn ngồi đó.
-2 chuyện này có liên quan gì sao??- Tôi nghiêng đầu hỏi, đúng là chuyện của quá khứ và hiện tại thì có liên quan gì với nhau cơ nhỉ?
-Em...-Nó định nói gì đó thì bị tôi chặn họng lại.
-Đừng có xưng chị em như thế. Tui tổn tuổi thọ tui chết sớm bây giờ. Dù gì thì...ngươi cũng là Qủy, sống cũng ít nhất cả trăm năm rồi còn gì.- Tôi chu 2 mỏ lên mà ''giảng đạo'' cho nó nghe. Tôi không biết bản thân lấy đâu ra can đảm mà làm việc này nữa.
-Chị nói như đùa. Em chỉ mới làm quỷ được có 20 năm chứ mấy, t ra là 26 tuổi. Còn chị thì đã... Trở thành quỷ chỉ mới 12 năm nhưng tính ra là 28 tuổi rồi-Nó nói,giọng càng ngày càng nhỏ lại. Tôi thật sự rất sốc khi nghe câu cuối cùng.Nó nói tôi đã trở thành quỷ 12 năm rồi và giờ đã 28 tuổi sao?Đùa nhau à?
-Này!!Đừng có giỡn như vậy chứ.Không có vui đâu.-Tôi hét lên,giọng đầy giận dữ.Nó khi thấy được biểu cảm của tôi thì phá lên cười như điên.
-Há há há.Đấy! Cái tính nóng nảy của chị vẫn không bỏ sau lần ta gặp nhau 10 năm trước.-Nó cười rất khoái chí,tôi chỉ hận không thể dùng mảnh thủy tinh trong túi 1 nhát đâm chết nó nhưng bây giờ chưa phải lúc. Rồi đầu tôi tự nhiên cảm thấy nhức nhối vô cùng. Lần gặp nhau 10 năm trước? Cái cảm giác này như có 1 kí ức đã bị đánh mất của tôi đột nhiên quay trở lại. Khi thấy tôi cứ ôm đầu với vẻ đau đớn thằng bé bắt đầu lo lắng:
-Này,chị...sao vậy?
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cái đêm đó,hôm đó tôi bị mộng du và khi tỉnh lại thì mình đã ở trong rừng và dường như là ngay lớp 1a20 này. Hôm đó tôi cũng gặp 1 cậu bé thì phải. Trí nhớ của tôi vốn rất tốt nhưng không hiểu sao tất cả kí ức đêm đó tôi lại chẳng thể nhớ gì. Cơn nhức đầu giảm dần,tôi thấy khá hơn rồi cúi gằm mặt xuống,hỏi:
-Những gì ngươi nói là thật chứ?-Tôi hỏi,không thể giấu sự sợ hãi trong lời nói,tôi sợ rằng những gì nó nói là thật,lỡ như đúng như lời nó nói tôi là quỷ thì sao?
-Đúng vậy.Chị nhìn cái này đi.-Nói nói với giọng trầm đục sau đó đưa tay ra tôi cũng ngước đầu lên xem nó muốn cho tôi xem cái gì.Tôi mở to mắt hết cỡ trên tay nó đang cầm một sợi dây chuyền,hơn hết nó còn là sợi dây chuyền của tôi. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc màu nâu dài ngang lưng,mặc chiếc đầm màu trắng ren,đưa cho tôi sợi dây chuyền đó rồi biến mất.
Rồi tôi đang đứng trước nhà chú Thông,cánh cửa bật mở,tôi bước vào,chú ấy ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi,đột nhiên sợi dây thừng dài 2m ở trong tủ nhà chú ấy bay vụt ra ngoài và siết chặt cổ chú,dù có cố gắng thế nào thì chú ấy cũng không thể thoát khỏi sợi dây đã bị phù phép ấy.Và người làm việc đó không ai khác chính là tôi. Tôi cũng làm thế với 11 người còn lại.
-Vậy không lẽ cái chết của 12 người đó đều là..là do tôi sao?Không phải do ngươi?-Tôi chỉ vào bản thân và hỏi nó.
-Ừm. 12 người bị chị giết là 12 người may mắn thoát khỏi vụ thảm sát năm xưa vì hôm đó họ đồng loạt nghỉ học. Cũng phải cảm ơn chị về việc đó.-Nó nói.
Tôi ngồi bịch xuống sàn.tôi đã giết 12 mạng người.Tôi là tên sát nhân rồi. Đưa 2 tay đang run run lên nhìn,nó đã dính máu của 12 người sao? Tôi đã làm gì thế này. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã,tôi bật khóc. Nam thấy tôi khóc mới luống cuống ôm lấy tôi vỗ về ra dánh 1 người bố.Thật là,tôi vô thức nở nụ cười nhẹ.Nhớ đến mảnh thủy tinh vẫn còn trong túi quần,tôi từ từ đưa tay vào túi lấy nó ra,giơ lên cao và đâm xuống 1 nhát thật mạnh ngay lưng nó,máu của tôi và của nó hòa với nhau và chảy dài xuống đất. Tôi buông tay ra,mảnh thủy tinh vẫn cắm sâu ở trên lưng nó. Nó đứng dậy sau đó đưa tay ra sau lưng,khó khăn rút mảnh thủy tinh ra và ném ra ngoài cửa sổ.
-Đồ ngốc.Chị định giết một con quỷ mà nó vốn d* đã chết 20 năm sao.Há há há.-Nó cười phá lên như điên như dại.Thật muốn đá nó một phát mà.
Đến thứ 3,ba và mẹ cuối cùng cũng về đến nhà.Tối đến,khi ba mẹ đã ngủ say 2 chị em tôi lén la lén lút ra ngoài sân sau.Chúng tôi đã đưa ra 1 quyết định vô cùng táo bạo.
-Làm đi.-Tôi đẩy nhẹ vai của nó.Gật gật đầu sau đó nó bắt đầu đốt nhà kho và cả ngôi nhà.Vì chúng đều được làm bằng gỗ nên cháy rất dễ.Ngọn lửa nhanh chóng lan qua các ngôi nhà xung quanh.
Bấy giờ,tôi và nó đang ngồi trên 1 vách đá cách xa xóm của tôi,2 chân đung đưa giữa không trung vừa nhìn ngọn lửa lớn đang đốt cháy tuổi thơ 16 năm qua của tôi. Nghe những tiếng la hét của mọi người,tiếng khóc thét của đám trẻ khiến tôi lâng lâng làm sao ấy.
-Xem ra,em đã tìm được 1 niềm vui rồi nhỉ!!-1 giọng nói vang lên từ phía sau khi tôi quay lại thì mới phát hiện đó là người phụ nữ đã đưa cho tôi sợi dây chuyền.Vẫn là mái tóc nâu dài ngang lưng ấy,vẫn là chiếc đầm trắng ren ấy.
-Chị.-Tôi bất giác thốt lên. Người phụ nữ đó nở 1 nụ cười gượng gạo nhưng với tôi thì nó lại chân thật.
Đột nhiên,tôi cảm thấy buồn,nỗi buồn vô cớ. Tại sao tôi lại buồn?
Reng reng reng. Chiếc đồng hồ reo lên inh ỏi.Tôi choàng tỉnh dậy,vài tia nắng chiếu vào căn phòng tôi,tôi nhìn xung quanh sao đó lắc đầu nhẹ:
-Chắc chỉ là mơ.-Sau đó bước xuống khỏi giường,gấp gọn chăn,gối.Vừa định bước ra khỏi phòng thì vọng 1 cậu bé vang lên:
-Không phải là mơ đâu.Đây là ..tiềm thức của chị...Em chưa gặp ai lưu luyến quá khứ như chị.-Tuy không quay lại nhìn mặt cậu bé đó nhưng tôi vẫn nhận ra giọng nói đó,cái giọng nói trong trẻo thường ngày nay có vẻ nghèn nghẹn thì phải!?!
-Tạm biệt em.-Tôi mỉm cười và nhẹ đóng cửa phòng lại,từ từ ra khỏi nhà đi dạo.
Từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.Không hiểu sao tôi lại khóc nhỉ? Hay là vì tôi quá ngu ngốc đi theo cái định mệnh sai lầm để rồi hối hận không kịp. Xóm tôi vẫn không có gì thay đổi,đúng hơn là không còn gì cả,chỉ là 1 đống tro tàn mà thôi,ngôi nhà mà tôi vừa bước ra khỏi cũng đã biến mất theo làn khói rồi. Bây giờ tôi thật sự hối hận,rất rất hối hận.Nhưng có hối hận thì cũng không kịp rồi.Đã quá trễ để sửa chữa vì...đâu còn gì nữa.
Từ giờ tôi chỉ có thể sống 1 cuộc sống tẻ nhạt và không có kết thúc. Nếu có 1 kết thúc cho tôi thì đó chính là chết chìm trong tột cùng của sự cô đơn và ân hận mà thôi!
-------------------THE-END-------------------------
P.S: Có lẽ vài người sẽ hiểu tại sao tác giả lại cho cái kết như thế cho câu truyện và có lẽ vài người sẽ không hiểu.
Trước khi làm 1 việc gì đó,cho dù lớn hay nhỏ nhoi thì hãy suy nghĩ thật kĩ về hậu quả của nó.Chứ đừng làm rồi mới suy nghĩ đến hậu quả,nỗi ân hận sẽ theo bạn suốt cả đời. Đừng làm những người xung quanh bạn bị tổn thương dù chỉ là 1 chút. Vết thương lòng sẽ có sẹo rất sâu,không bao giờ lành và có thể rỉ mau bất cứ lúc nào.(Đừng như tác giả nhé)