[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 112: NGHỊCH GIỚI XUYÊN KHÔNG]
- Thể loại: Truyện dài...
- Tác giả: Ngọc Hoa Nữ (Tác giả nhanh chóng inbox cho page cho việc cần trao đổi nhé. Ko inbox mất quyền lợi)
****Mọi người đọc xong nhớ like, share, cmt ủng hộ tác giả nhé <3
--------------------------------------

CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG! THANH LÂU CÁC!
"Sở Vy..Hà Sở Vy..Ngươi hãy mau quay về đi..quay về đi...quay về đi!!".
Sở Vy bật dậy, đổ mồ hôi nhợt nhạt. Cô cảm giác choáng váng ,mệt mỏi. Trong mơ, cô thấy một người phụ nữ giống y hệt mình, bảo mình hãy quay về...Sở Vy quyết định đi dạo. Ánh nắng nhẹ chiếu lên mái tóc dài đen mượt của nàng, làn gió đùa nghịch hôn vào má hồng của cô. Dáng vẻ Sở Vy cao thanh toát, khuôn mặt trắng hồng. Đang nhởn nhơ dạo quanh, cô bỗng gặp một con đường lạ lẫm mà trước đây cô chưa thấy bao giờ.
"Họ mới thi công con đường này à ? Trước đây mình đi học qua vẫn thấy chỗ này là rừng rậm mà nhỉ?"-Sở Vy bán tín bán nghi nghĩ thầm. Nhưng tính tò mò của Sở Vy đã cho phép cô bước vào con đường ấy, cô nhẹ nhàng đi vào. Sở Vy cảm thấy mình đang ở trong con hẻm chật hẹp chứ không phải con đường rộng lớn mà lúc nãy cô thấy. Càng đi vào càng tối , cô càng sợ. Nhưng cô thấy một tia ánh sáng rất lớn. Cô chạy thật nhanh đến chỗ ánh sáng ấy. Sở Vy sững người khi trông thấy cảnh vật đằng sau ánh sáng ấy. Hoạ mi hót véo von, suối chảy róc rách, trăm hoa đua nở, không khí mát lạnh, trong lành...Mọi thứ mang đến cảm giác yên bình cho cô.
Nhưng bỗng 'Uỳnh' một tiếng, Sở Vy hốt hoảng nhìn xung quanh mình. Mọi thứ chao đảo chao đảo, rồi...Thời gian đang di chuyển, nhưng không phải tiến lên mà là....đang lùi lại! Cô thấy mình đang lơ lửng giữa không trung. Rồi cô thấy các nhân vật lịch sử nổi tiếng khi xưa: "Bà Võ Tắc Thiên khi xưa, rồi đế vương Tần Thuỷ Hoàng uy nghiêm ngày nào, lại còn Hồ ly tinh thời nhà Đường. Và cuối cùng nàng lại nghe tiếng 'uỳnh' như lúc trước trong khu vườn nọ, rồi nàng ngất đi...Lúc tỉnh dậy nàng thấy toàn thân mình đau ê ẩm, mặc dù trên người không có vết thương nào nhưng nàng vẫn cứ đau chỉ bị ngàn cây kim đâm vậy đó.
Nàng đang ở ngoài bìa rừng, miệng lẩm bẩm:" Chuyện lúc nãy chắc cũng chỉ là một giấc mơ kì lạ thôi, Sở Vy, mày phải thật bình tĩnh. Nào, về nhà thôi!". Nhưng cô đã sai. Lúc bước xuống phố, cô dụi dụi mắt mà chẳng thể tin nổi mắt mình đang thấy gì. Xe ngựa, lầu, rồi những con người với những bộ quần áo kỳ lạ mà mình chưa từng thấy qua. "Chắc là họ đang đóng phim, đóng phim thôi mà, không có gì phải nghĩ nhiều đâu ha..ha,,ha, Sở Vy mày thông minh quá!"- cô bắt đầu đổ mồ hôi, mặt tái mét.
Bỗng cô bắt gặp một người phụ nữ trung niên, cô đánh bạo lại gần, hỏi:" Xin hỏi, năm nay là năm bao nhiêu ạ?". Người đàn bà nhìn cô hồi lâu, rồi nói:"Năm Khang Hỷ Vương triều thứ 8, Hoàng Đế Hoàng Thái Vương."
Cô cười nhẹ một cái, ngất xỉu khi nghe câu trả lời của người phụ nữ. Độ một canh giờ sau, cô choàng tỉnh giấc. Cô nhận thấy mình đang ở một căn phòng lớn, với rất nhiều trang sức quý ở trên người. Cánh cửa dần hé mở, người đàn bà lúc nãy xuất hiện. Bà ta nói:"Ồ, cô nương tỉnh dậy rồi à. Hồi nãy sao tự nhiên cô lại ngất xỉu thế? Quần áo và cách trang điểm của cô thật kỳ quặc, ta ở đây đã lâu vẫn chưa thấy ai giống cô nương, ta đoán cô không phải người ở đây?"
"Đúng, tôi không phải người ở đây,tôi ở...