[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 118: NGƯỜI QUẢN MỘ]
- Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
- Tác giả: Nguyễn Xuân Điệp
*** Đọc nào các mems <3 Đọc xong thì đừng quên like, share, cmt ủng hộ tác giả nha***
____________________________________

Từ trước đến giờ tôi thường tự nhận mình là kẻ gan dạ, thật sự là như vậy... Không phải ai cũng liều mạng như tôi. Bạn hỏi tôi có tin vào ma quỷ không? Tôi có thể trả lời luôn cho bạn biết là tôi không tin... Thật sự là như vậy.
Tôi từng ngủ tại bãi tha ma, một mình đi thám hiểm các ngôi nhà hoang ở hà nội vào lúc nửa đêm nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy có gì bất thường nữa là hồn ma bóng quế.
Vì vậy tôi chọn một công việc mà người thường ít ai dám làm... Người quản mộ, người trông coi nghĩa địa. Nghĩa địa ở khu VQ quận HĐ thường được người dân xung quanh đồn tai nhau là có nhiều chuyện dị thường, tốt nhất đừng đi qua đây vào khoảng 12h đêm - 3h sáng.
Tôi vẫn thường cười nhạt khi nghe họ buôn chuyện ở các quán nước. Đã một tuần trông đêm ở nghĩa địa, đi xung quanh đây mà tôi có thấy hồn ma vất vưởng nào đâu.
Ban đêm làn gió lành lạnh khiến miệng tôi lại buồn buồn hơi thuốc, lấy một điếu vina tôi định cho lên mồm châm thuốc nhưng bật mãi mà không được. Từ đằng xa có anh thanh niên đang hút thuôc, tôi mỉm cười tiến lại gần mượn cái bật lửa.
Giữa cái không gian tĩnh lặng như vậy có người trò truyện ít ra cũng bớt buồn hơn... Tôi mỉm cười bắt chuyện làm quà:
-12h đêm rồi mà anh còn ra đây hóng gió! Anh không sợ ma à?
Anh thanh niên mặt hơi tái sạm nhìn tôi mỉm cười:
-Hồi xưa thì tôi còn sợ chứ bây giờ thì không.
Tôi hướng mắt về phía nghĩa địa cố ý dọa anh ta:
-Nghe nói nghĩa địa này nhiều ma lắm đấy. Cẩn thận đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Anh chàng nhìn tôi mỉm cười:
-Vậy sao anh còn ra đây giờ này? Không sợ ma sao?
Tôi vỗ ngực thách thức:
-Trước giờ chỉ có ma quỷ sợ tôi thôi chứ tôi chưa bao giờ sợ ma quỷ.
-Vậy à? Vậy sao? Thật vậy sao?
Từng giọng nói rờn rợn vang lên càng lúc càng nhiều sau lưng tôi làm tim tôi bỗng dưng đập mạnh. Tôi từ từ quay người lại nhìn.
Trời ơi... hàng chục người kì dị. Có người hốc mắt lòi ra cả nhãn cầu giòi bọ bên trong bò lúc nhúc. Có người mất cả xương cằm chỉ còn hàm trên đang thò lò cái lưỡi dài. Còn có đứa con nít. 2 con mắt nó sâu hoắm lại chỉ còn một màu đen u tối.
Tôi run lắp bắp nắm lấy tay anh thanh niên chạy một mạch về phía mấy tòa nhà đang sáng đèn, miệng hét lớn:
-Chạy mau! Có ma... có ma!
Anh thanh niên nắm chặt bả vai tôi giữ lại. miệng cười đầy ma mị:
-Hé hé! Chạy làm gì? Ở đây toàn người quen thôi.
Quay mặt lại nhìn thì hóa ra anh thanh niên lúc nãy tôi xin lửa hình dạng giờ đây là một cái xác khô... không khốc.
Tôi chợt bừng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm cả người. Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhìn đồng hồ đã 6h sáng. Tôi vận động người chuẩn bị cho tiết thanh minh, chắc chắn hôm nay sẽ có nhiều người viếng mộ.
9h sáng, nhiều gia đình đến viếng mộ, tôi đi xung quanh xem có ai cần nhờ vả dọn dẹp cây cỏ quanh mộ không. Bỗng khuôn mặt tôi tái xanh lại. Anh thanh niên hôm qua tôi gặp trong giấc mơ là ảnh bia thờ ở của một ngôi mộ lâu năm nằm sâu bên trong nghĩa địa.