Là khi anh đã sẵn sàng mọi thứ, không còn lưu luyến gì, điều duy nhất còn lại là rời xa Hà Nội. Thì đúng lúc đó em lại xuất hiện, là lý do duy nhất khiến anh tạm gác dự định ở phía sau, và anh, thì ở phía sau em.
Là khi anh nghĩ, em mãi mãi chưa bao giờ là gout của anh đâu, nhưng anh vẫn lại ngu ngốc đeo đuổi theo cuộc vui của em, những điều em quan tâm, miết mải để cố với những điều mãi mãi không với tới được.
Là lần đầu tiên anh chấp nhận hạ bầu trời tư cách của mình xuống. Lần đầu tiên anh thất bại trong việc gây ấn tượng với người mà mình thích. Cuối cùng chấp nhận là một chiếc bóng lặng lẽ, nhìn trộm em từ phía xa.
Là muốn kể cho em nghe về quán cafe hôm nay anh ghé thật dịu dàng. Có vài bông cúc, một con mèo và một cái ao nhỏ. Anh gọi đây là chốn bình yên giữa phố thị Hà Nội tấp nập người và xe. Khách đến đây nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Trong tiết trời se lạnh, anh muốn rủ em đến đây nhưng không sao mà nói ra được. Đây là thế giới Hà Nội của anh, chắc một người sôi nổi như em sẽ không muốn ghé thăm.
Là khi anh biết em có người yêu. Thay vì để những cảm xúc tiêu cực lấn át, anh thấy vui vì em được hạnh phúc.
Yêu Hanoi, vì Hanoi có em…
Thích em, là vì con tim anh rung lên mỗi khi nghĩ tới. Thành phố này không có sự xuất hiện của bóng hình ấy, anh sẽ thấy vô nghĩa biết chừng nào.
#vit
#HaNoiCuaToi
Cre: Boem