[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 120: GƯƠN, NƯỚC, VÀ VŨ TRỤ]
- Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
- Tác giả: Alex An
*** Truyện up trong ngày cuối của hạn nộp, mọi người đọc xong nhớ vote cho An nhé <3
----------------------------------------------

Tôi nhìn vào gương. Ngắm nhìn mình và thì thầm với nó. Nó không trả lời tôi. Tôi vẫn kể câu chuyện của mình cho nó nghe. Nó vẫn tiếp tục câm lặng. Tôi ghét điều đó. Thay vì kể tiếp, tôi đập nát nó ra. Nó vẫn chẳng buồn đáp lại. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn nữa. Tôi mặc kệ. Không khí thoang thoảng mang theo mùi hương đặc trưng. Nồng. Tanh ngòm. Y như mùi máu. Tôi không đứt tay, đó không phải máu của tôi. Tôi không biết mùi đó đến từ đâu. Nên tôi mặc kệ. Nước từ cơ thể theo mép áo rơi xuống sàn nhà. Chậm rãi và đều đặn. Đọng lại thành vũng quanh bàn chân. Lạnh ngắt. Vòi hoa sen vẫn đang mở. Tiếng nước chảy bên trong vọng ra. Không lớn lắm. Có thể vì đang mải mê kể chuyện mà tôi quên mất. Dù sao thì tôi cũng đã hoàn toàn không để ý đến nó. Nó chẳng đủ quan trọng. Tôi vừa mới tắm. Nhưng hẳn là sự lựa chọn tồi tệ khi cứ mặc nguyên quần áo vậy mà đắm mình dưới làn nước xối xả. Giờ thì hay rồi. Người ướt. Ướt nhẹp. Hệt như kẻ si tình đứng trong mưa điên cuồng gào thét tên tình yêu. Làm như thật ấy? Thời tiết chẳng có vẻ gì là sắp mưa cả. Mà có mưa thật thì chẳng ai đủ ngu ngốc điên rồ đâu. Tại sao tôi phải bận tâm? Tôi chỉ quan tâm mình thôi. Ích kỉ. Tôi không tiếp tục nhìn vào gương. Nó vỡ rồi. Tôi không còn ai kể chuyện nữa. Cảm giác chán chường. Và buồn ngủ. Tôi không muốn ngủ. Tôi sợ mình sẽ chết mà không biết. Không ai hay biết. Tôi hình dung ra viễn cảnh của bên kia thế giới. Thiên đàng? Thế giới mới? Chiều không gian khác? Hay là tất cả sau khi chết đi sẽ được quăng vào một máy xay khổng lồ, xay đến nát bấy, não và tay chân tứ tung, be bét? Linh hồn thì cô đặc lại, lỏng và đem đi chế biến như một thứ nước tuyệt hảo? Tôi không biết. Tôi chưa chết nên tôi không trả lời được. Chết là hết. Chấm dứt. Tôi gọi nó là open ending. Tôi không còn gương để nhìn nữa. Mùi càng lúc càng nồng. Đặc quánh. Từ bệ rửa tràn ra thứ chất lỏng màu đỏ, sền sệt. Là máu. Tôi không cắt cổ tay, không phải máu của tôi. Không phải của con mèo chết tuần trước. Cũng không phải của con bé hàng xóm ung thư phổi chết hôm qua. Tôi biết của ai. Là bà ta, mùi kinh tởm giống như rác thải. Trước và sau vẫn vậy, ngay cả lúc chết. Tôi đã nghĩ ít nhất sẽ vẫn có sự thay đổi, nhưng có lẽ sai rồi. Giống như ban đầu, bãi rác. Tôi không cố ý giết bà ta. Tôi lỡ tay. Tôi chỉ muốn biết máu bà ta có vị như thế nào. Tôi nếm một vài, nhưng chúng chẳng có vị gì. Rồi bà ta chết. Chết vì mất máu. Ừ, hẳn vậy. Tôi không khóc khi bà ta chết. Nhưng tôi chỉ thấy, thế nào nhỉ, không thấy gì. Có lẽ vì tôi không đủ buồn. Tôi chỉ đơn thuần giải đáp thắc mắc của mình thôi. Tôi có thật nhiều thắc mắc với thế giới. Chẳng ai trả lời cả. Tôi tự tìm đáp án. Và không may bà ta chết. Tôi không có gì để buồn. Có lẽ vì bà ta đáng chết. Chắc vậy. Tôi thừa biết hậu quả sẽ thế nào khi người ngoài nhìn thấy, họ soi mói trong thích thú và mỉa mai dưới bóng tối im lặng. Tôi ghét bị soi mói. Tôi không thích khi họ nhìn vào mắt tôi. Khi đó hai tròng đen tròn tròn trong mắt họ nhìn vào hai tròng đen trên mặt tôi cũng như thế. Tôi có cảm giác bị nhìn thấu. Rằng họ đang phát hiện tôi là một con quái vật xấu xí trà trộn và ẩn nấp vào thế giới của họ. Tôi thấy vậy. Mặc dù tôi không biết tôi có phải một loài sinh vật dị biệt nào đó khác con người hay không. Có thể họ sẽ gọi cho cảnh sát và tống tôi vào tù trước khi mọi câu hỏi của tôi kịp có lời giải đáp. Tệ hơn là tôi bị tử hình và sẽ có một máy xay thịt chờ tôi ở thế giới bên kia. Tôi không muốn trở thành thịt xay nên tôi xay bà ta thế vào đó. Dẫu sao thì tôi cũng mới ăn hết phần thịt băm cuối cùng còn sót lại. Tôi cũng chẳng muốn ăn thứ đồ chắc rằng nó có bệnh. Mà tôi không còn tiền để mà mua nữa. Đành vậy! Đến đâu thì đành đến đấy thôi. Cái gì đến cũng là theo ý chúa, tôi nghĩ thế, dù cho tôi không theo đạo và chẳng hề tin cái gọi là chúa trời. Nhưng đôi khi chúa đúng, ít nhất trong trường hợp này là vậy. Đồng hồ vừa gõ báo giờ. Tôi nên làm xong trước ngày mai. Trời sáng thật sự chẳng hề tốt. Quên mất. Tôi chắc mình cần một cái gương mới, thay cho cái gương bà ta tặng mà tôi lỡ làm vỡ. Vậy có lẽ là đủ.......
[Hết]