[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 121: KHỚP NỐI BÚP BÊ]
- Thể loại: Truyện dài kinh dị
- Tác giả: Ngô Thanh Sang
***1 tác phẩm rất hay của bạn Sang. Mọi người đọc xong thì nhớ like, share, cmt ủng hộ bạn Sang nhé <3
_______________________________

CHƯƠNG 1: PHÁC THẢO
1
Tháng 8 năm 1998
Câu chuyện bắt đầu khi thu vừa chớm, tôi đã bước sang tuổi 15.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu đi học ở trường mới tại thị trấn này. Đây quả là một dịp không mấy tốt lành để chuyển trường, dẫu sao cũng đã là cuối cấp.
Nhưng thực lòng, tôi chẳng mấy bận tâm. Giữa ba mẹ tôi có chút mâu thuẫn, để cho con cái làm bình phong cũng chẳng hay ho. Vì vậy, việc tách đứa con trai duy nhất về ở với ông bà cũng không hẳn là ý kiến tồi, quả là biết thương con cái!
Con đường đến trường vắng đến lạ. Xung quanh chỉ toàn cây cối xanh um tùm, không khí mát lành, khe khẽ tiếng ve hè chưa muốn dứt.
"Thầy xin giới thiệu một bạn mới chuyển đến lớp ta ngày hôm nay" - Vừa cất lời, người thầy chủ nhiệm vừa viết tên tôi lên bảng. Giọng đọc tuy truyền cảm lại đều đều như văn mẫu, thật hiếm thấy.
"Chào mọi người, mình tên là Ân Phú. Vì vài lí do cá nhân và gia đình nên từ nay mình chuyển đến đây học cùng các bạn. Mong mọi người giúp đỡ."
Tuyệt..một màn giới thiệu bình thản hết sức có thể.
Một cảm giác sởn gai óc bất chợt ùa đến. Một đôi mắt lãnh đạm đang nhìn tôi từ nơi cuối lớp, bình thản như bản thân tôi. Đôi mắt ấy, chính là của những người đã tự mình gồng gánh đau khổ trong cô độc. Hai đôi mắt giao nhau trong không trung, mang cho tôi ý nghĩ rằng bản thân sẽ không đến nỗi cô đơn ở thị trấn hẻo lánh này.
Cậu ta là Khiển Nhân. Một nam sinh trầm lặng, xa cách, vóc dáng mảnh khảnh thư sinh cùng thành tích học tập đáng nể ẩn sau cặp kính dày cộp lạnh lùng. Đó là những gì tôi biết được sau cuộc trò chuyện phù phiếm với mấy học sinh kia. Quả thật tôi không phù hợp với việc chào đón ồn ã kia, cõ lẽ tôi hợp với cậu trai kia hơn. Cả hai cũng nhanh chóng nhận ra, tìm được điểm chung khi tôi bắt chuyện và dần thân thiết hơn. Dẫu sao tôi vẫn thấy ở cậu chút gì đó e dè, đúng hơn là cảnh giác.
2
Thời gian cứ thể trôi qua, yên ả, chậm rãi, hệt như nhịp sống của lớp học nơi này.
Tháng 9 năm 1998
Thoáng chốc đã bước vào tháng mới, sau tuần nghĩ lễ theo thông lệ hằng năm của thị trấn.
Tôi bước vào lớp học cùng câu chào buổi sáng quen thuộc. Khiển Nhân đang đặt trong lòng một quyển truyện dịch, hừm, là của Lovecraft. Khẩu vị không tệ!
Khi nhận ra tôi đến gần, cậu bất giác đề phòng.
“Cậu nên cẩn thận..hôm nay..lớp không ổn”
Dù bảo là thân thiết nhưng ngữ điệu vẫn hết sức lạnh lùng, lại còn ẩn ý mập mờ. D* nhiên tôi không tài nào hiểu được hàm ý, nên cũng chẳng để tâm.
Đang giữa giờ học của thầy chủ nhiệm, tôi nhận ra tư thế ngồi của cô bạn ngồi trước mặt tôi có hơi bất ổn. Vai..nhấp nhô hơn bình thường? Được một lúc, chiếc ghế dần bị đẩy lui ra sau, cô tựa trán lên mép bàn, hơi thở gấp gáp. Giáo viên và bạn bè xung quanh nhận ra và bắt đầu lo lắng. Như không còn sức chống đỡ, cô ngã gục xuống mặt sàn, người đẫm mồ hôi, mắt trợn tròn, hai tay bấu lấy ngực trái…
Đau tim?
Vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng, thầy giáo hộc tốc ra lệnh cho lớp trưởng báo xuống phòng y tế để yêu cầu xe cứu thương.
Nhưng… Không kịp ư? Tại sao?
Cơn đau diễn tiến nhanh bất thường. Đôi mắt trợn ngược kỳ dị, tứ chi vùng vẫy đạp đổ bàn ghế. Tiếng đổ rạp của bàn ghế, không khí xôn xao, tiếng thét đau đớn, tất cả tạo nên một khung cảnh hỗn loạn cùng cực.
Cậu lớp trưởng trở về lớp với lời thông báo làm xong nhiệm vụ. Cùng lúc ấy, không khí im bặt. Cô bạn kia đã bất động, tay chân quặt quẹo như bị bẻ gãy. Cô ấy đã ngừng thở.
Cô bạn ngồi trước mặt tôi vốn đã có bệnh tim bẩm sinh, gần đây bệnh tình có vẻ khả quan, nhưng đã lên cơn đột quỵ và qua đời ngay tại lớp học, 10h28, 11/9/1998.
Ngày hôm sau, các học sinh trong lớp lần lượt được gọi đến phòng giáo vụ để tra hỏi. Đây thực chỉ là thủ tục hành chính cơ bản, vì lí do đã được bên khám nghiệm nêu lên là tự tử. Nguyên nhân tử vong là do sử dụng quá liều thuốc kích thích cơ tim.
”Tại sao lại chọn cách tự tử này, thật quá tàn nhẫn với chính bản thân mình… Nhưng quan trọng hơn, tại sao lại tự tử?”
Chí ít, tôi cũng khá bình tĩnh khi tiếp nhận sự việc vì đã từng chứng kiến nhiều cái chết thảm khốc qua phim ảnh. Nhớ lại lúc ấy, tôi đã vô tình nhìn sang Khiển Nhân. Gương mặt tái xanh nhợt nhạt, đứng cạnh bấu chặt vào người tôi, thì thầm khó hiểu trong run rẩy.
”Lời nguyền búp bê đã đến.”
3
Đêm ấy, tôi đã ngủ trong một giấc mơ dài. Gương mặt này, thân xác này, toàn bộ hình ảnh cô bạn kia phản chiếu trong mắt tôi. Cô ngồi trên chiếc ghế, chuẩn bị thưởng thức ly rượu trên tay.
”Không được uống.”
Thâm tâm tôi vô thức gào thét, mà thanh âm lại lọt vào hư vô. Thay vào đó là điệu nhạc cuồng loạn cùng những con búp bê khớp cầu đang nhảy múa xung quanh…
”Lời nguyền búp bê đã đến.”
Tiếng thì thầm kia như đang bóp méo hình ảnh cô bạn đang bấu chặt lấy ngực trái, tay chân quặt quẹo như bị bẻ gãy. Hệt như những khớp nối búp bê. Trong lòng bàn tay đang xòe ra, có viết gì đó, rất đậm, một cái tên…
“Reeeng!!!” Tiếng chuông báo thức kéo tôi về cảnh thực.
Tôi đạp tung đống chăn ướt sũng mồ hôi, choàng bật dậy, cảm xúc mơ hồ mà hỗn độn. Hà cớ gì cái chết kia lại ám ảnh tôi đến vậy, tôi thực không rõ.
CHƯƠNG 2: DỰNG HÌNH
1
“Hôm nay cháu đi đâu đó cho thư thả tinh thần đi.”
Đó là lời đề nghị của bà tôi lúc ăn trưa, sau khi nghe tôi kể về cơn ác mộng và sự việc liên quan. Thú thực tôi cũng có ý định lang thang đâu đó khỏi căn nhà ngột ngạt này nên cũng không mấy ngại ngần mà đồng ý.
Sau khi hoàn thành bài tập, đồng hồ đã nhích đến 3 giờ kém. Một cuộc dạo chơi đến xế chiều, để ý giờ giấc kịp về nhà ăn tối, đây cũng không phải ý tưởng quá tệ. Tôi khoác vội chiếc áo mỏng, mau chóng xin phép ông bà rồi rời đi.
Trời đã sắp về chiều mà vẫn còn nắng. Nắng ở đây không gắt gao như ở thành phố, mà nó dìu dịu cùng lồng lộng gió mát. Thong dong trên con đường nhựa vắt qua triền đồi thoai thoải, tôi bắt gặp một tòa nhà hai tầng sơn màu sẫm với tấm biển hiệu kì lạ:
“Nơi kết nối linh hồn
Hòa hai thế giới làm một”
Một lúc nữa mới đến hoàng hôn, nhưng khung cảnh vắng vẻ quanh ngôi nhà làm cảnh vật trông úa tàn hơn hẳn. Không có gì ngăn nổi tính tò mò, tôi dè dặt đẩy cánh cửa rồi bước vào trong.
Tiếng chuông khô khốc vang lên cùng giọng nói đón mời.
”Chào mừng quý khách đến tham quan”
Giọng nói xuất phát từ bà lão ngồi ở chiếc bàn đặt cạnh lối vào. Trang phục tối màu hòa vào không khí ảm đạm bên trong làm người ta khó lòng để ý đến nếu không phát ra giọng nói.
Nói ‘không khí ảm đạm bên trong’ cũng không hẳn là thừa vì nó đúng là như vậy. Cách bài trí u ám, cản trở ánh sáng từ bên ngoài, thay vào đó là ánh đèn le lói mập mờ, làm nổi bật những con búp bê trong vùng tối.
“Chậc, thật hiếm thấy người trẻ lui đến đây, lại còn là nam nhân.”
”À vâng, cháu chào bà… Chỉ là cháu thấy có chút hiếu kì.”
Bà lão huých nhẹ vào tấm biển đặt trên bàn “Vé tham quan - 50 nghìn”.
Tôi cũng đã hiểu ý nên nhanh chóng đến gần và trả tiền vé. Cánh tay bà đưa ra, nhăn nheo già nua, chạm vào tay tôi thì bất giác run lên khe khẽ.
”Cậu là người có năng lực ngoại cảm khá mạnh, nên cẩn thận với những nơi như thế này thì hơn.”
Lời thì thầm chậm rãi như gieo rắc thứ bùa chú ma quái, làm tôi dựng cả tóc gáy. Tôi cũng nghe mấy lời mê tín đó từ những bà lão như thế này nhiều lắm rồi, tôi cũng chẳng tin tưởng là bao. Sau cùng, bà từ tốn chốt lại một câu vô thưởng vô phạt rồi trả tự do cho tôi.
Bên trong bảo tàng búp bê (tôi nghĩ là nên gọi như vậy), một điệu nhạc sầu thảm mải miết vang lên dai dẳng. Dưới ánh sáng lập lòe, lũ búp bê được tạo dáng bởi các khớp cầu thu hút ánh mắt loài người một cách kỳ dị.
Búp bê khớp cầu…
Chúng như những vật thể đứng giữa ranh giới mơ hồ giữa thực và hư, được tái hiện dựa trên vật sống mà lại không thực sự sống.
Càng vào sâu, trưng bày ngày một rời rạc, các bộ phận búp bê được tách ra và bố trí biệt lập, lộn xộn, với mưu đồ nghệ thuật nào đó mà tôi không hiểu được. Và rồi…
Tôi bất giác hít thở sâu hơn, như muốn hòa cùng nhịp hô hấp với những vật thể vô tri. Cứ tưởng như nếu không nỗ lực chú tâm, tôi sẽ ngưng thở mà mất dần ý thức, không còn nghe thấy điệu nhạc lờ lững mà bị cuốn vào lời thì thầm hắc ám của lũ búp bê.
Lời nguyền búp bê…
Có khi nào tôi lại gặp được cậu bạn kì lạ kia ở nơi thế này, chắc không thể nào…
“Hóa ra cậu không ghét những nơi thế này, Ân Phú…”
Giọng nói này, chính xác là Khiển Nhân, nhưng, làm thế nào?
Giữa mớ lộn xộn kia, hai chiếc ghế được đặt đối diện nhau, cơ thể cậu dần hiện ra dưới ánh sáng nhòe nhòe của ngọn nến trắng. Đôi môi mấp mấy thành lời, ngữ điệu vô cảm như thường lệ, nhưng hình như có gì đó, phấn khích chăng?
”Cậu không sợ chúng à? Lũ búp bê ấy.”
”Không hẳn là sợ, tớ chỉ thấy hơi kinh ngạc, và tò mò..”
”Phiền nhỉ, tính tò mò của con người…và cả sự ích kỷ…”
”H..hả?”
Sao cậu không thể nói chuyện nghe có vẻ bớt khó hiểu đi một tí nhỉ?
”Cậu có nghe chưa..một lời nguyền từ lũ búp bê.”
”Hình như hôm kia cậu có nhắc đến.”
”Chuyện cũng từ xa xưa, chí ít cũng được gọi là đùa cợt giữa những nghệ nhân làm búp bê… Búp bê gắn liền với sự trống rỗng. Cơ thể, trái tim, và cả linh hồn cũng là khoảng hư không, như cái chết. Sự trống rỗng ấy lại rất con người, rất ích kỷ và luôn muốn lấp đầy bản thân. Nếu đến gần chúng mà không đủ tập trung, sự sống của cậu sẽ bị sở hữu và thao túng.”
Ích kỷ, thao túng…
”Nghe cũng không giống đùa cợt gì nhỉ, nhưng tại sao lại nói với tớ chuyện này?”
”Hôm nay cậu biết đến đây thôi. Có cần tiễn một đoạn chứ, Ân Phú?”
”À chắc không cần, tuy mới đến nhưng…”
”Vậy tớ sẽ không tiễn, cậu về cẩn thận.”
Lúc trở ra thì chiều tà cũng đã buông ánh hoàng hôn, tôi rảo bước dưới ráng đỏ của tà dương, lòng không khỏi bâng khuâng khó hiểu.
2
Vài tuần lại trôi qua, tiết tấu thật quá đỗi yên bình và tĩnh lặng. D* nhiên, các bạn cùng lớp cũng có chút đau buồn về sự kiện của cô bạn cùng lớp, nhưng rồi cảm xúc cũng mau chóng qua đi, hời hợt như gió thoảng.
Tôi và Khiển Nhân vẫn giữ một mối quan hệ lưng chừng, không quá thân mật nhưng cũng khăng khít hơn so với những người khác. Có điều tôi đã dần nắm bắt được sở thích thú vị của cậu ấy. Trong cặp cậu lúc nào cũng là cả kho tàng kinh dị và trinh thám, từ Conan Doyle, Stephen King đến Lovecraft và Dean Koontz. Chẳng lại vì sở thích kì quặc này mà cậu lại bị cô lập, thật không đáng!
“Rầm!” Tiếng đẩy cửa thô bạo phá vỡ bầu không khí xôn xao của lớp.
Từ một dạo mà cô bạn kia đột ngột qua đời, cậu lớp trưởng kia trở nên ủ rủ và thường xuyên đi học muộn. Cùng lắm là hôm nào đẹp trời mới đến trường lúc sát giờ vào học, và hôm nay là một trong số đó.
Nhưng…
Hôm nay có gì đó hơi khác. Dù là đi trễ nhưng ít nhất cũng sơ vin gọn gàng, mái tóc không đến nỗi rối bời, gương mặt cũng không đến nỗi phờ phạc như bây giờ, chiếc cặp xách hôm nay cũng trông nặng nề hơn bao giờ hết. Bộ dạng ấy khiến người ta cảm thấy thật sự bất an.
Định đem thắc mắc nói với Khiển Nhân, tôi lại thấy bàn tay điềm tĩnh nãy giờ đặt trên quyển sách đang run lên, cơ mặt giật khẽ, hai mặt mở to làm đồng tử co lại, trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Chuyện gì…
”Cậu không khỏe à?”
”Tớ không sao, nhưng… Ân Phú, hãy tránh xa lớp trưởng ra, càng xa càng tốt.”
”Sao lại..?”
Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc ấy, rồi cậu bạn kia bắt đầu tiến đến bàn giáo viên đặt giữa bục giảng. Đầu giờ là buổi tự sinh hoạt với ban cán sự. Cậu ta đặt chiếc cặp lên bàn rõ mạnh, đưa tay vào trong như đang lục lọi gì đó.
”Tại sao?”
Tại sao..gì cơ? Câu chất vấn ấy có ý nghĩa gì chứ?
Không chỉ riêng tôi, tất nhiên, hết thảy cả lớp đều chẳng hiểu nổi.
”Tại sao mấy người..lại có thể thờ ơ…đến như vậy? Có người đã chết trong lớp mà…phải không? Tại sao mấy người lại có thể tỏ ra như không có gì vậy?”
Từng câu nói, đúng hơn là gào thét, ngắt quãng như muốn xé nát bầu không khí đang xì xào.
”Này, này. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại làm gì?”
”Đúng đấy, cậu ấy cũng đâu thể sống lại được.”
Những tràng phản pháo bắt đầu nổi lên từ phía lớp, đả kích lại những câu nói vô lí từ cậu lớp trưởng. Quả thực tôi cũng có tiếc thương, nhưng việc xúc động mạnh của cậu lớp trưởng dường như có đôi chút không hợp lí.
”Tôi không thể…quá vô tâm…thực sự…tôi không muốn sống với những con người vô tâm như các người!”
Vừa dứt lời, cậu ta rút từ chiếc cặp một con dao sắc lẻm. Chẳng lẽ..?
Cậu duỗi tay siết chặt cán dao, gập lại hướng mũi dao vào mình.
Cái gì..?
Trước mặt cả lớp, cậu ta chọc thẳng mũi dao vào cổ. Cuống họng đã bị rạch đứt, dao cứa trúng động mạch, máu phụt ra tung tóe. Quần áo ướt đẫm máu, máu văng vào người mấy học sinh ngồi đầu bàn. Cơ thể cậu ta, theo từng nhịp tuôn xối xả của máu tươi, bắt đầu vặn vẹo dữ dội.
Hệt như những khớp nối búp bê…
Một khung cảnh hết sức rùng rợn, đáng lẽ chỉ có trong truyện phim, nhưng lại đang hiển hiện ngay trước mắt tôi, thật đến mức khó tin.
Nhưng rồi rốt cuộc, cậu ta đã ngã xuống, lăn khỏi bục và ngừng cử động...
Cả lớp chìm trong kinh hoàng, bất chợt im phăng phắc khi tiếng dao rơi xuống vang lên. Chỉ một tích tắc, cân bằng sụp đổ, tất cả trở nên hoảng loạn ùa ra nơi cửa lớp như một cơn lũ ồ ạt. Tiếng nôn mửa, thét la nức nở vang lên không dứt…
Cậu lớp trưởng, người đảm nhận việc gọi xe cứu thương trong sự kiện trước, trùng hợp thay lại là người vốn có tình ý với cô bạn có bệnh tim, đã tự sát và qua đời ngay tại lớp lúc 7h13, 26/10/1998. Nguyên nhân là do mất máu quá nhiều ở cuống họng, trong cơ thể lại có nồng độ cồn khá cao khiến cho thần kinh không ổn định - chắc hẳn là nguồn cơn can đảm cho việc tự sát dã man kia.
3
Đêm ấy, tôi lại gặp nhiều mộng mị.
Cũng như lúc trước, nhưng lần này là một người khác. Cậu lớp trưởng ngồi trên chiếc ghế, thưởng thức một ly rượu nhạt màu.
”Hình như mình thấy chiếc ghế này ở đâu rồi?”
Cậu ta nốc hết ly đồ uống chứa cồn kia, rồi nhìn về phía tôi như muốn ám hiệu điều gì. Nhưng cơ thể lại bắt đầu móp méo theo điệu nhạc điên đảo của những con búp bê đang nhảy múa, rồi ngã quỵ xuống. Tay chân quặt quẹo dị dạng như bị bẻ gãy, hệt như những khớp nối búp bê. Lòng bàn tay khẽ mở, lại là một cái tên khác…
Tôi bật dậy từ cơn mơ mà đầu óc tỉnh táo vô cùng, có lẽ tôi đã dần nhận ra hình thù sự việc…
CHƯƠNG 3: HOÀN THIỆN
1
Những sự việc diễn ra xung quanh tôi, dường như đang chịu sự thao túng của một thế lực nào đó, họa chăng là ‘lời nguyền búp bê’ mà Khiển Nhân đã kể cho tôi nghe.
Cô gái ngồi phía trước tôi tự tử từ đầu tháng trước, bằng lượng lớn thuốc kích thích tim, động cơ không hề rõ ràng. Cậu lớp trưởng tự cắt cổ mình, chẳng lẽ vì tình ý với cô bạn mà tàn bạo với bản thân đến thế. Vì sao lúc nhắm mắt, cả hai đều không ở một trạng thái bình thường, mà cơ thể lại móp méo như những khớp nối búp bê. Những chi tiết rời rạc đều tạo nên mối nghi hoặc vô cùng lớn với những cá thể muốn suy xét kĩ càng. Nhưng lạ lùng thay khi các bạn trong lớp lại tuyệt nhiên không có vẻ thắc mắc khác thường.
“Cậu là người có năng lực ngoại cảm khá mạnh…”
Tôi vốn d* không tin vào mấy lời mê tín hay mộng mị, nhưng bất quá tam bận, lần này ít nhất tôi cũng nên cứu vãn được gì đó.
Trong giấc mơ đầu tiên, trong lòng bàn tay cô bạn chính là tên cậu lớp trưởng, người sẽ tự sát kế tiếp. Lần đó tôi không mảy may thấy lạ vì nghĩ cậu kia cũng có mặt trong tiến trình sự việc nên xuất hiện trong giấc mơ cũng là điều bình thường. Nhưng khi sự kiện thứ hai xảy đến, tôi đã cố tự thuyết phục về mối liên quan này. Trong giấc mơ thứ hai, lòng bàn tay cậu lớp trưởng có viết tên một người bạn cùng lớp. Cậu ta vốn chẳng mấy thân thiết gì với lớp trưởng, hiển nhiên cũng không mấy tham gia vào vụ tự sát hết sức bất ngờ của cậu.
Với những lập luận một chiều ấy, tôi bắt đầu để ý hơn đến từng động thái của người bạn ấy, nếu xuất hiện điểm kì lạ ắt hẳn sẽ ngăn chặn kịp thời.
2
Hôm nay là ngày 4/11/1998, còn một tuần nữa là đến sinh nhật tôi. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc tôi đang cố thực hiện. Theo dõi một người bạn cùng lớp đang trong nguy cơ tự sát bất cứ lúc nào với những suy luận vô căn cứ, nghe chừng như loại biến thái ghê tởm. Nhưng không vì thế mà tôi lại phớt lờ sinh mạng một con người vô tội.
Những dòng suy nghĩ vơ vẩn bất chợt tuôn ra vừa dứt, người bạn kia bước vào lớp với tâm thế không mấy khác thường. Khiển Nhân cũng có chút để tâm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Có lẽ cậu ta cũng để ý đến sự kì lạ của tôi dạo gần đây.
Lúc người đó bước vào lớp, Khiển Nhân không có biểu cảm lo lắng hay run giật như những lần trước. Có lẽ đó là nguyên do khiến tôi nên an tâm, nhưng không hiểu sao trực giác của tôi lại gợn sóng bất bình. Suốt giờ học, người đó không có biểu hiện buồn rầu hay chán nản, bi quan, không thể nào lại có thể tự sát. Cảm giác bất an cứ bủa vây làm tôi bồn chồn, không thể nào tập trung việc gì. Đến cuối giờ học, không thể ngăn nổi cảm giác trong lòng, tôi đã nảy ra một ý định táo bạo nhưng có vẻ hơi kì cục: theo dõi sau giờ học.
Chuông reo hết tiết, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lững thững rảo bước theo sau cậu bạn kia. Thú thực, trong lòng tôi không ngừng có cảm giác tội lỗi, nhưng rồi lại tự nhủ bản thân rằng đang bảo vệ cho người khác, chỉ có chút không đường đường chính chính thôi. Trôi theo dòng suy nghĩ nhưng tôi vẫn khá tập trung vào vị trí của người đó. Không bao giờ vượt qua giới hạn 10 bước chân, mắt luôn tập trung vào những điểm dễ nhận biết để không mất dấu được. Nhưng…
Nhưng rõ ràng, cậu ta kia đang đi về hướng ngược lại đường về nhà. Dáng đi khập khiễng, lững thững như người mất hồn. Quả thật có gì đó không ổn…
Càng đi theo cậu, tôi càng thấy con đường trở nên quen thuộc. Đây là…
“Nơi kết nối linh hồn
Hòa hai thế giới làm một”
Cậu ta dừng lại trước ngôi nhà hai tầng sơn màu sẫm với tấm biển hiệu kì lạ. Tại sao cậu ta lại đến đây, với những động cơ gì?
Tiếng chuông vang lên khô khốc. Bà lão không ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa. Vẫn giữ dáng đi bất bình thường ấy, cậu ta thản nhiên tiến vào sâu bên trong.
Lũ búp bê hôm nay hình như hơi khác. Ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm như chực liếc nhìn làm tôi ngứa ngáy nơi sống lưng. Ánh sáng vô cơ lập lòe sắc lẻm, như đang dò xét kẻ ngoại lai mạo phạm. Theo chân cậu bạn kia giữa binh đoàn búp bê, không khí xung quanh lạnh lẽo đến rùng mình. Cảm giác vô cùng khác lạ so với lần đầu tôi đến đây…
Không biết từ lúc nào, tôi vô thức hít thở sâu hơn, như thể đang hít thở thay cho những con búp bê không hô hấp... Dù giữ khoảng cách khá gần với người bạn kia, nhưng dường như cậu ta vẫn không nhận ra sự theo dõi, như thể…
Bị thôi miên.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì dường như mọi thứ đã muộn. Tôi và cậu bạn đã tiếng đến nơi sâu nhất nơi trú ngụ của lũ búp bê. Hai chiếc ghế được đặt đối diện nhau, cùng ngọn nến trắng đặt trên bàn…
Tôi nép vào vách tường sau lưng con búp bê đặt đứng xem xét sự tình để đề phòng bất trắc. Cậu bạn thong thả ngồi xuống, đặt hai tay lên thành ghế. Ở phía ghế đối diện, vang lên một giọng nói đáng lẽ ra không thể nào xuất hiện.
“Nào… Cậu có chuyện buồn mà đúng không, hãy uống đi này, rồi cậu sẽ quên hết thôi”
”Đúng rồi…ba mẹ mắng tớ…bảo rằng không cần tớ nữa…tớ cũng không bận lòng…nhưng…”
Cuộc trò chuyện chậm rãi khiến người nghe không khỏi nổi da gà vì sợ.
”Nào, đúng rồi đấy. Ba mẹ không cần cậu nữa, cậu không nên có mặt trên đời. Nào, uống đi…”
”Đúng rồi, uống…”
Không được uống!
Tôi vô thức hét lên, nhưng thanh âm sẽ lại lọt vào hư vô, như thể tôi đang mơ ư? Không, đây không phải giấc mơ, tiếng hét của tôi đã vang vọng khắp không gian chật hẹp này. Cậu bạn kia giật mình, miệng thì thào như thể vừa thoát khỏi cơn mơ.
”Đây là đâu? Tôi đang làm gì…”
Câu nói chưa dứt, hai bàn tay búp bê nãy giờ nằm yên dưới đất đột ngột tùm lấy chân cậu ta, kéo lê trên mặt sàn. Tiếng thét đau đớn chói tai, từng mảng da thịt của cậu trầy xước, rơi vụn vã trên nền nhà xi măng. Hai bàn tay kia như thể có ma lực mạnh mẽ, quật cả cơ thể cậu lên tường nhà. Cả người cậu giờ đây trở thành một mớ thịt nhão nhét. Từng đoạn ruột rơi vãi xuống đất cùng hai quả nhãn cầu. Tiếng máu phún ra cùng thịt nát nghe thật ghê tởm và rùng rợn.
“Chậc chậc, nếu cậu không lên tiếng thì có lẽ cậu bạn kia đã không chết thê thảm đến thế.”
”Cậu còn muốn cậu ta chết dã man đến mức nào nữa? Tại sao cậu có thể làm thế? Trả lời tớ đi, Khiển Nhân!!!”
Đúng, người đứng trước mặt tôi là Khiển Nhân, đang nở một nụ cười khiêu khích đến mang tai, bộ dạng bệnh hoạn vô cùng
”Ơ hay, rõ ràng cậu ta đâu có muốn sống?”
”Nhưng đâu nhất thiết… Với những người bạn cùng lớp khác nữa, cậu cũng đối xử như thế sao?”
”Ồ, là họ từ tìm đến tôi đấy chứ. Cô bạn kia buồn bã vì bị điểm kém, cậu lớp trưởng u uất vì tình ý chưa trọn, còn ba mẹ người này lại không cần cậu ta nữa. Con người ích kỷ, luôn muốn thứ tốt đẹp. Nhưng không đạt được, họ lại trách cứ. Chính lời nguyền búp bê đã mang họ cùng sự ích kỷ đến đây, tôi chỉ giúp họ hoàn thành tâm nguyện…”
”Cậu sai rồi, thật bệnh hoạn. Chết đâu phải là cách giải quyết, những người thân sẽ giúp…”
”Chính cậu mới là người sai, mọi người đều sai. ‘Chết’ đâu có nhẹ nhàng, đâu có ‘yên nghỉ’ hoàn toàn như nhân sinh vẫn khái niệm. ‘Chết’ cũng như ‘sống’, tối tăm và đơn độc. Con người ta luôn một mình, dù vừa sinh ra hay đã chết đi. Khái niệm người thân vốn d* đã không tồn tại, dẫu cố tỏ ra gắn kết như những khớp nối trên cơ thể búp bê, tất cả đều đơn độc mà thôi!”
Từng lời từng lời cậu buông ra, chanh chua và cay nghiệt. Những đau khổ mà cậu đã trải qua từ bấy đến giờ, tôi cảm nhận được nhưng tuyệt nhiên không rõ, bây giờ lại đang lẫn trốn trong lời nói của cậu.
“Tôi chưa từng được sống. Người thân của tôi không cho phép mẹ tôi mang tôi đến thế giới này. Một thai linh u uất sống ất ơ lẩn trong những con búp bê, đều có thể hiểu được con người không hề có sự kết nối nào, chỉ là sự ích kỷ bị thao túng…”
Khiển Nhân chậm rãi kể lại những vết thương hằn sâu trong tiềm thức của cậu, quả thực không thể ngờ. Thứ tôi đang nói chuyện, chỉ là một linh hồn không sống, chỉ là một con búp bê đáng thương hay sao? Nhưng dù gì, chúng tôi đã bên nhau được một khoảng thời gian, tôi khó mà chấp nhận những lời kia là sự thật. Mà cho dù đó có là sự thật, làm sao trái tim tôi lại không thể tha thứ cho một số phận tàn khốc như thế kia. Tôi bất giác ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, cùng với câu đùa vu vơ nghe không thể nào mà hợp với hoàn cảnh hiện tại.
”Đồ ngốc, lúc này còn nói với cái giọng vô cảm này sao. Chúng ta là bạn bè thân thiết cơ mà…”
”Ừm, tớ đúng là đồ ngốc. Trước mặt người quan trọng với tớ nhất, vậy mà tớ cũng không giữ được, lại bị thao túng đến mức này.”
Cậu vừa dứt lời, một cảm giác đau nhói từ phía sau ập đến. Vật thể kim loại lạnh lùng đâm xuyên qua da thịt, sắp chạm đến tâm can. Khiển Nhân đã vòng tay ra sau, nhắm thẳng nơi tim mà dùng dao đâm vào.
”Ân Phú, tớ xin lỗi. Tớ không thể làm khác, con búp bê mà tớ ngự trị, tớ không thể điều khiển nữa. Vĩnh biệt…”
Một chút tiềm thức còn sót lại, tôi đã thấy gương mặt cậu trắng toát, bóng nhẵn như sáp búp bê, cùng hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má. Lượm lặt từng sức lực cuối cùng, tôi nhớ lại lời nói vô thưởng vô phạt của bà lão kia mà cười nhạt một tiếng.
”Ừ nhỉ, dù gì ở đây, cũng đâu có khách. Sao tớ không nhận ra sớm hơn nhỉ…”
[HẾT]