Tại sao càng thích một người thì càng không biết nói gì trước mặt cậu ấy vậy? Nghĩ cả một buổi tối vậy mà hôm sau chỉ mở miệng nói được câu chào buổi sáng. Dồn nén biết bao nhiều chuyện thú vị trong một ngày, nhưng mở miệng lại thành: "Ngủ ngon nhé". Có lẽ, nếu như thích cậu ít đi một chút thì tớ có thể nói nhiều hơn một chút rồi...
Vừa nói xong đã lập tức hối hận, tại sao tôi lại hay nói sai như vậy chứ??!
Điên cuồng đăng bài trên trang cá nhân để được cậu ấy chú ý.
Một con người mặn mòi từ da dẻ như tôi mà đến trước mặt cậu ấy lại như đứa câm vậy 🙁((
Nói nhiều sợ cậu thấy phiền, nói ít lại sợ cậu không hiểu được lòng của tôi.
Chỉ hận không thể nói tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của tôi cho cậu ấy nghe.
Càng thích thì càng không thể nói được gì.
Một người hay thay đổi sở thích như tôi lại thích cậu nhiều năm đến vậy...
Bớt một câu sợ thành tiếc nuối, thêm một câu lại sợ làm phiền.
Nhắn tin thì toàn dùng icon, meme để duy trì cuộc nói chuyện nhạt nhẽo, dần dần trở thành hai người so xem ai nhiều meme hơn =]]]]
Trước mặt bạn bè chém gió thành thần, trước mặt crush thì nói vấp liên tục, nhưng cho dù là vậy, tớ vẫn muốn được nói chuyện với cậu <3
Trong lòng tưởng tượng nói thật nhiều chuyện với cậu ấy, hôm nay gặp được gì, có những chuyện gì đều muốn nói với cậu ấy. Nhưng lại nhút nhát đến một tin nhắn cũng chẳng dám gửi.
Khi thích một người, cảm giác đầu tiên chính là tự ti.
Bạn đã từng nghe bài “Không thể diễn đạt bằng lời” chưa?