còn nốt kỳ này là mình ra trường được rồi. Hôm nay lên đây mình xin kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình những ngày Tết và những trăn trở của mình nữa.
Nhà mình thì cũng chẳng có điều kiện gì, bố mẹ đều làm nông, mình có chị nhưng chị cũng đi làm bình thường thôi, bố mẹ mình cũng 50 rồi mà cuộc sống gia đình vẫn chưa ổn định lắm, gọi là tiết kiệm thì cũng đủ ăn. Nói một ít về mình thì mình học *******, có lẽ vì ngành này đang thiếu nhân lực quá mà mình có cơ hội đi làm từ sớm, và thu nhập cũng khá ổn, đủ trang trải cuộc sống, học phí từ năm 3, đến nay thì mình cũng đã mua được một con xe máy và cũng gửi về đỡ đần cho bố mẹ một ít. Về học tập thì kết quả của mình khá tốt, dự kiến mình sẽ có bằng xuất sắc ra trường và cũng đã có một suất học bổng để học master bên Pháp sau khi ra trường(mình muốn nói phần này vì nó liên quan đến chuyện đằng sau).
Câu chuyện bắt đầu từ khi mình mới lên đại học. Họ hàng nhà mình thì cũng toàn dân buôn bán và lao động phổ thông, nói về học hành thì họ không biết nhiều, chắc các đại học thì biết mỗi Bách Khoa vì có mấy ông anh họ hàng xa học trường mình ra toàn làm được vài ngàn đô, và có lẽ đó cũng là một phần lý do mình chọn BK. Vì nhà mình k có điều kiện nên trong số đám con cháu khá đông thì mình chẳng được để ý, mỗi lần giỗ, tết hay dịp gì đó thì mình sẽ nhận việc trông nom các cháu, chơi cùng chúng nó, đến giờ cơm thì ăn cơm, chẳng ai hỏi han gì, đôi khi còn bị khỉa đểu vì mình k làm cỗ. Mình nhớ trong một dịp Tết năm mình học lớp 12, họ hàng nhà mình đến chơi và đem con trai theo, anh ấy vừa học BK ra và làm cho một công ty nước ngoài lương khá cao, mình thì ngồi trong phòng cùng bác mình, lúc đó đang đợi thắp hương xong rồi dọn cỗ nên cũng chẳng có việc gì làm, bỗng nhiên bác mình nói "Đấy, con nhà người ta phải như thế chứ, đâu như cái loại CÔNG TỬ BỘT nhà này", câu nói đó khắc sâu trong tâm trí mình luôn từ đó đến giờ, khá là ức những mình cũng nhịn. Rồi cũng là năm đó, khi mình đang đứng cạnh chị họ mình nói chuyện hỏi han (chị ấy mới ra trường và đang đi làm, chị ấy là con bác cả, cũng gọi là khá giả nhất trong nhà) thì ông anh con bác ở trên đến, kéo chị ấy vào trong nhà rồi lì xì cho chị ấy, chị ấy bảo chị đi làm rồi nên k nhận, nhưng a ấy nhất quyết đưa và bảo cô mới đi làm nên nhận lấy may, lì xì trao tay và mình vẫn ngơ ngát đứng ở đó và tự hỏi "Ơ, thế còn em?". Từ đó mình biết thế nào là phân biệt đối xử.
Thi đại học xong, mình đỗ BK, mình rời xa mảnh đất đó lên HN, mình có cảm giác như mình đỗ đại học mỗi nhà mình biết ấy, cũng chẳng nhận được một lời hỏi thăm từ ai cả. Hết kỳ I, thi xong mọi thứ thì Tết, lúc đó cũng biết gần hết điểm, và mình được A hết các môn đại cương. Sau một năm, gặp lại ông anh BK kia, câu đầu ô ấy hỏi mình là:
-Học hết kỳ một thế nào, có tạch môn nào không.
- Em không.
-Thế điểm được bao nhiêu?
- .....(Vì mình còn một môn quản trị học chưa có điểm nên mình k trả lời được)
-Có được nổi 2.5 không?
- Chắc là hơn 3.6 ạ.
- .....
- .....
Và kể từ đó mình được gắn mắc con ngoan trò giỏi, rồi ai cũng biết, họ hàng đến ai cũng bắt tay bắt chân, mặc dù mình cũng chẳng biết cô chú ấy là ai, họ như nào. Các chú các bác nhà mình thì thay đổi chóng mặt, từ khỉa đểu các kiểu giờ thành khen, rồi bảo mình là tấm gương này, tấm gương kia, các cháu các em phải học tập, rồi thì "bọn m có bài khó gì phải gửi chú để chú chỉ cho", "Chú dạy cháu nó tiếng Anh đi", rồi thì "Chú phải dạy chúng nó giỏi như chú thì mới gọi là giỏi" - t " em đâu cần chứng minh cho chị là emgiỏi :v". Tình mình thì cũng vô tư, nhiệt tình, nên ban đầu ngoài việc giải bài cho các cháu mình còn gửi thêm đề, gửi thêm truyện tiếng Anh, những câu truyện đơn giản dễ đọc, bảo chúng nó làm, tóm tắt rồi một tuần gửi mình một lần để mình check. Tuần đầu tiên mọi chuyện khá ổn, nhưng rồi sau đó mình bắt đầu phải nhắc bố mẹ nó. Sau một vài lần nhắc thì mình cũng thôi, sau lần này mình nhận ra được là thứ mà miễn phí hay gọi là "Của nhà trồng được" thì thường không được trân trọng cho lắm.
Tự dưng được khen thì ban đầu cũng thích thú lắm, nhưng rồi những năm sau đó mình cảm thấy nó rất sáo rỗng, nhạt nhẽo. Thay vì hỏi cuộc sống của mình ra sao, có khó khăn gì, năm qua trải nghiệm thêm được điều gì, thì họ chỉ toàn khen, rồi hỏi năm nay được mấy cái học bổng, rồi lương lậu thế nào, thưởng Tết ra sao. Rồi họ lại bắt đầu kể con ông này, co* b* kia, học xong giàu có lắm, mua nhà mua xe. Mình không hề thích như vậy chút nào, mình có suy nghĩ khác, mình muốn sự tự do muốn sau này đi khám phá thế giới, chứ không phải 27 tuổi lấy vợ, 30t mua nhà. Mình đã cố ý cười trừ, trả lời nhanh gọn, mình còn hỏi han lại các bác, hỏi về cuộc đời, hỏi những nơi bác đã đi, trải nghiệm ra sao, nhưng mà có vẻ k hiệu quả lắm, họ cũng trả lời vài câu rồi lại quay lại những lời khuyên răn.
Câu chuyện tiếp tục khi mà chuyện của mình ảnh hưởng đến các cháu mình. Từ một dòng họ chỉ biết buôn bán, k quan tâm chuyện học hành, giờ người người nhà nhà ép con học. Họ nói với con rằng phải học thì mới được như chú, đến mức mấy đứa cháu mình lớp 1 2 3 đã quen với việc học thêm, và chi phí cho việc đó thì không hề rẻ, phải đến cả triệu bạc một tháng. Một đứa thì có sức khỏe tố, đá bóng hay nhất xóm, thỉnh thoảng có đánh nhau :v nhưng học không được tốt, thế là nó bị các bác phân biệt đối xử, bảo nó hư, nó mất dạy, tăng động, rồi chê nó dốt mai sau không biết làm được trò gì, đến bố mẹ nó cũng vậy, mình thì chỉ có thể chở nó đi ăn uống, rồi ngồi nói chuyện, an ủi nó thôi, vì những điều mình nói về nó chẳng ai nghe, có lần mình hỏi mẹ nó "Đã bao giờ chị nghĩ cho con chị đi học đá bóng chưa?" Mẹ nó nói ngay học cái đó thì làm được gì. Rồi một đứa nữa cũng học lớp 12, nó có gu ăn mặc khá tốt, nó chụp ảnh đẹp, nhưng với mọi người nó là đứa ăn chơi, đú đởn, k học hành gì, thậm trí họ còn mang mình ra để so sánh với nó, nó khiến mình bực đến mức to tiếng với mọi người. Đó là đứa cháu mình chơi thân nhất, nhưng vì những vụ đó mà nó đã tránh những dịp gặp gia đình và tránh gặp mình luôn. Và đến lúc học đại học, nó bị ép vào Cơ điện tử của trường X, vì bố mẹ nó nghĩ rằng làm kĩ thuật mới có tiền.
Năm nay, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, vẫn những lời nói và những con người nhạt nhẽo đó. Và vèo một cái là hết tết rồi, mình cũng chia sẻ như vậy thôi, chắc cũng có nhiều người trong group giống mình, nếu các bạn biết cách cải thiện tình trạng này thì giúp mình với. Chúc các bạn năm mới vui vẻ nhé.
hust cfs