Vẫn sống lay lak như mấy trăm ngày còn lại trong năm, không buồn bã, cũng không có sung.
Người ta sợ Tết đến sẽ bị hỏi chuyện công danh, tình duyên, sự nghiệp, tiền bạc, còn mấy đứa đón Tết theo style hững hờ thì đé* sợ gì cả.
Thấy năm nào mình cũng như năm nào, năm mới tới thấy bản thân vẫn cũ xì.
Thấy mọi người vui thì vẫn vui với mọi người chứ trong lòng như mặt nước Hồ Con Rùa dzậy đó.
Không phải mình quay lưng với Tết, không phải Tết ngày càng buồn, tại mình nhạt v* nên thấy cái gì cũng nhàn nhạt, hổng hiểu nổi.
Có người nôn nao đến Tết, có người thì sợ, có người còn chán nản, còn mình thì bình thường rất bình thường.
Là chưa ăn Tết đã thấy sắp hết Tết, xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua, mỗi lần nghĩ tới là thấy pùn pùn, không nôn Tết nữa.
Cái nết đón Tết hững hờ hổng biết hình thành từ lúc nào, chứ nhớ ngày xưa đâu có vậy đâu.
Tết tới thì vẫn ngủ tới trưa mới dậy, dậy xong nằm lướt mạng xã hội đón Tết online.
Hổng phải không vui, mà vì mình không thể nào cố tỏ ra năng động, chạy đôn chạy đáo được hết á.
Làm như hững hờ vậy thôi chứ được lì xì thì vẫn vui vk*, dù bên ngoài vẫn điềm tĩnh, trầm lặng.
Mấy ngày Tết ở trong nhà như trốn nợ, ai rủ cờ bạc thì mình đi cờ bạc, ai rủ đi ăn thì mình đi ăn.
Ba ngày Tết bạn bè thì rủ rê, gia đình thì ủng hộ hết mình để mình có thể xách lo* lên đi chơi Tết với mọi người.