Dịch bởi: Nắm xôi nhỏ nhà lão Diệp • 老叶的小糯米
Anh ấy thích một chiếc áo khoác màu đỏ của Isabella, chỉ có hơn hai trăm đồng, nhưng tôi vẫn kiếm cớ để không mua nó. Cuối cùng lại đi xuống lầu ăn một bữa cơm hết ba trăm đồng, còn cảm thấy rất mãn nguyện.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ trong lúc ăn cơm, có lẽ anh ấy đã cảm thấy có chút mất mát…
Lúc mua một cốc sữa chua chiên, anh ấy không dưới một lần kéo mặt tôi quay lại nhìn anh ấy, không được nhìn đồ ăn, nhưng tôi vẫn kéo anh ấy sang một bên. Ông chủ liền trêu chọc nói: “Mấy người thích ăn đều giống như vậy.”
Bây giờ nghĩ lại, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế, nếu lúc đó tôi quay sang nhìn anh ấy mấy cái thì tốt biết mấy. Anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Muốn chơi tàu lượn siêu tốc, anh ấy không biết tôi mắc chứng sợ độ cao. Trong khoảnh khắc tàu bắt đầu chạy, tôi nắm lấy tay anh ấy nói “Em yêu anh”, cảm tưởng như đó thật sự là lần cuối cùng nhìn thấy nhau. Sau này anh ấy biết tôi sợ độ cao nhưng vẫn cùng anh ấy đi tàu lượn, đã vừa khóc vừa mắng tôi bị thần kinh.
Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng anh ấy cũng chưa từng nghĩ tới, một người liều mạng như vậy, cuối cùng lại không thể tiếp tục cùng anh ấy sánh bước.
Lúc còn đi học, xảy ra rất nhiều chuyện, vì vậy luôn hi vọng rằng anh ấy có thể hiểu. Hoặc là nói dối, hoặc là trốn tránh, để đổi lại một chút tức giận của anh ấy.
Bây giờ nghĩ lại, mấy cái việc tồi tệ đấy, tôi con mẹ nó không biết đang làm cái quái gì nữa.
Có một khoảng thời gian tôi thật sự không còn đồng nào trong người, nhưng thỉnh thoảng vẫn mua cho anh ấy một vài món đồ, mua xong còn hỏi anh ấy: “Em tốt lắm đúng không?”
Bây giờ nghĩ lại, sợ là chỉ có đồ ngu ngốc mới tự mình nói ra câu đó.
Lúc đón sinh nhật, luôn cảm thấy rằng tổ chức càng cầu kì, người càng nhiều càng tốt, lại không nghĩ quá nhiều đến tâm ý của anh ấy.
Rốt cục nếu có thể quay lại thời điểm đó, tôi chỉ muốn ở cạnh anh ấy, không cần những người khác, một người cũng không.
Ra ngoài ăn cơm với người khác, thật sự sẽ nghĩ rằng, mấy món này anh ấy chưa được ăn, lần tới nhất định sẽ đưa anh ấy đi ăn thử.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn có rất nhiều quán ăn ngon, nhưng sợ rằng đời này không còn cơ hội (cùng anh ấy đi ăn) nữa rồi.
Anh ấy thích đi du lịch, nhưng chưa lần nào thực hiện được.
Rốt cục nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ không chần chừ gì mà đưa anh ấy cùng đi.
Lúc cãi nhau, cách duy nhất mà anh ấy có thể thắng tôi là giữ im lặng.
Bây giờ nghĩ lại, tự mình im lặng thì đã làm sao, người đàn ông của mình, bớt tranh cãi một câu cũng không chết được.
Anh ấy nói với tôi có người theo đuổi anh ấy, lần nào tôi cũng chỉ cười cười cho qua, cảm thấy rằng thứ gì đã là của mình thì ai cũng không thể cướp được.
Bây giờ nghĩ lại, tôi nên kéo anh ấy đi tìm bọn họ, rồi vả miệng từng người từng người một.
Dần dần, ảnh đại diện của anh không còn hiện lên nữa, điện thoại của tôi cũng không còn vang lên nữa.
Tôi mới biết rằng, tôi thật sự đã mất anh ấy rồi.
Sau này, có mấy đàn em khóa dưới hỏi tôi, “Nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chị cảm thấy đáng tiếc không?”
“Tôi chỉ hối hận vì lúc ấy đã không mua chiếc áo đỏ đó…”
Bọn họ nói, thời gian sẽ khiến bạn tha thứ cho những người và những chuyện đã làm tổn thương đến bạn.
Rõ ràng
Đừng tha thứ cho em,
Nhớ phải hận em,
Nhất định phải nhớ luôn căm ghét em,
Nhất định phải nhớ em…
Xin lỗi…