
Chào mọi người, em không phải sinh viên trường này nhưng cũng chăm đọc các cfs của page. Tới tận hôm nay, em mới có cơ hội được chia sẻ chuyện của mình.
Ngay từ khi mới bước chân vào đại học, em đã để ý đến một anh khóa trên. Anh ấy cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái tài hát siêu siêu hay. Trước đó, em có gặp qua anh mấy lần nhưng phải đến lần đầu tiên nghe anh hát, em mới thật sự muốn rụng tim. Từ lúc đó, em bắt đầu để ý tới anh. Sau những tháng năm thanh xuân vật vã thì em chắc chắn một điều rằng anh ấy chính là người duy nhất em cảm nắng lâu đến vậy. Thời gian đầu, em bí mật tìm hiểu thì biết anh đang tham gia một clb âm nhạc ở ngoài trường, thế là em cũng đăng kí vào luôn. Vào clb, được tiếp xúc với anh nhiều hơn, em phát hiện anh là một người vô cùng khó gần(ngoài những hoạt động chung của clb thì anh ấy không tham gia bất cứ một hoạt động nào khác), đổi lại thì anh chưa có ny. Thấy thằng bạn em bảo là cứ ib trước rồi chủ động các kiểu thì thế nào anh ấy cũng xiêu lòng. Vậy là nhân một buổi tối đẹp trời, em đã mặt dày nhắn tin cho anh ấy trước:
-hi anh, em mới vào clb. Còn nhiều điều em chưa biết nên muốn hỏi anh có được không ạ??
Hí hửng cả buổi tối nhưng chờ 10-20-30phút trôi qua và rồi em ngủ quên mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đang suy nghĩ hỏi xong mà biến mất luôn như vậy liệu anh có nghĩ gì không. Nhưng khi em mở máy ra thì thấy anh còn chưa cả seen luôn ạ🙂)
Đang thất vọng tràn trề thì có tin nhắn đến và đó là của anh:
-Em có thể đọc nội quy để hiểu thêm về quy định của clb, chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.
Yeahhhh. Và từ đây 1001 tò mò của em bùng nổ. Bọn em bắt đầu nhắn tin với nhau nhiều hơn, nhưng tốc độ rep của anh ấy là 15p/tin. Thằng bạn cứ khuyên em là phải thật kiên nhẫn vào.
Khoảng một thời gian khá lâu sau đó, em mới rủ đc anh ấy đi xem phim. Dù đồng ý nhưng cuối cùng anh lại đến trễ, khi em gọi thì không nghe máy... Em nghĩ bị cho leo cây nên đã đùng đùng bỏ về. Đang nhen nhói ý định uncrush, thì anh lại nhắn tin xin lỗi siêu ngọt. Vâng và em đã rung động lần 2
Tình "anh em" từ đó lớn dần lên. Rồi vào một ngày của 3 tháng trước, em đã vứt bỏ liêm sỉ để tỏ tình nhưng bị anh từ chối. Dù anh lấy mọi thể loại lí do, nhưng em vẫn mặt dày đu bám đến cùng. Về nhà, em vẫn nhắn tin và nói chuyện bình thường, vẫn hứa hẹn chờ đợi này nọ, nói những câu thề non sến súa, nghĩ lại bây giờ em còn rùng mình, không tin là mình lại nói ra những lời đó=))
Cứ thế cho đến dạo gần đây, em cảm thấy mình như đang làm phiền anh ấy. Vì vậy em đã ngừng ib và anh ấy cũng im lặng. Sau đó, em rút khỏi clb vì phải đi làm thêm. Hôm clb đi ăn chia tay em, anh ấy cũng chẳng đến. Cứ nghĩ mọi chuyện thế là kết thúc. Cho tới hôm trước, lúc ra về, em và thằng bạn thân đang đùa nghịch thì nó giẫm vào chân làm tuột dây giày của em. Vì tay đang cầm đồ nên em bắt nó cúi xuống buộc dây giày cho mình. Đúng lúc ấy thì anh crush đi qua và nhìn thấy.
Và có lẽ hình như ông trời thương em nên cuối cùng đã cho em cơ hội. Tối đó, anh crush bỗng dưng lại chủ động ib cho em:
-Sao em lại rút khỏi clb vậy?
-Em bận đi làm thêm ạ.
-À ra thế!
-Vâng.
-Cậu ấy học khóa nào thế? Ý anh là ny của em đấy.
-Ny nào ạ?
-Sáng nay anh gặp đó
Em bắt đầu giải thích các kiểu. Và từ bữa đó, anh ấy có vẻ quan tâm em hơn, hay nhắn tin trước cho em hỏi này kia... Và ngày hôm qua, anh ấy đã đồng ý lời tỏ tình 3 tháng trước của em, tối hôm nay chính là buổi hẹn hò đầu tiên của 2 đứa.
Nhờ có lần hiểu lầm với thằng bạn mà tự nhiên tán đổ đc crush, chắc mai em phải bao nó đi ăn mừng quá Đấy mọi người ạ, cứ cố gắng chai mặt đu bám crush đi rồi ắt sẽ có ngày nhận lại thành quả thôi!
bách kinh xây cfs