
Em là nữ, năm nay đang học năm 2 bên ***. Bình thường trước khi đi ra khỏi nhà, lúc nào em cũng phải quần là áo lượt, đầu tóc chỉn chu, makeup sương sương các kiểu thì mới có đủ tự tin để thò chân ra đường. Đối với em, ngay cả bước ra cổng đổ rác thì cũng cứ phải là rạng ngời chói loá. Bản thân em vốn cũng được đánh giá là nhìn ổn, cộng thêm việc lúc nào cũng rất quan trọng bề ngoài nên luôn cố gắng để bản thân chỉn chu nhất có thể. Vậy mà không hiểu sao gần hai chục năm trời chả có một ma nào thèm để ý tán tỉnh.
Cho tới một ngày không đẹp giời cho lắm cách đây khoảng hơn 1 tháng. Hôm ấy em phải có mặt ở phòng thi từ lúc 7h sáng. Ấy thế mà chả hiểu chuông báo thức hỏng hóc kiểu gì lại chả thấy kêu, làm em ngủ một mạch tới hơn 6r mới dậy, trong khi nhà cách trường phải chục cây số. Vì vội quá nên em cuống cuồng vơ vội được cái túi xách rồi té vội, chưa kịp cả thay quần áo luôn chứ đừng nói là trang điểm, đầu tóc hôm ấy cũng bết nguyên cả tảng vì cứ đinh ninh sẽ đặt chuông dậy từ sớm để gội đầu... nói chung là hôm ý trông em bẩn tưởi cực kì, khác xa với cái vẻ chau chuốt của mọi ngày.
May là mò đến phòng thi ngay sát nút giờ. Dù không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh mình diện luôn cả bộ đồ ngủ, đi tông, đầu óc rũ rượi, mặt mày nhạt nhoà... cùng cái dáng vẻ hấp tấp lao vào phòng mà đến em cũng còn đ thể ngửi nổi luôn ấy chứ đừng nói là người khác. Mà nhọ thật sự luôn ấy, đã vào phòng muộn thì chớ lại gặp ngay cái câu mình chưa học tí gì. Vậy là em mới quay xuống dòm ngó bạn nam ngồi bàn dưới với một ánh nhìn đầy cầu cứu:
-Cậu đã làm được câu 1 chưa?
-Tớ làm xong rồi. May quá câu này t làm ra nháp trước. Tớ cũng không chắc lắm đâu, cậu xem thử có đúng không nhé?
Nói rồi cậu ý quay nháp lại về sát phía em. Hên là hôm ý lại gặp đúng giám thị dễ tính. Thế là cần biết đúng sai hay không vì em nào có biết gì đâu, cứ thế em tương thẳng nháp của cậu ấy vào bài mình.
Tới lúc em đang làm câu 2 thì cậu bạn ấy lại bỗng dưng vỗ vai hỏi:
-Cậu đã làm đc câu 2 chưa? Tớ làm xong rồi này. Cậu cần tham khảo không để tớ quay bài ra cho cậu nhìn nhé.
Gần 20 nồi bánh chưng bám trụ trên cuộc đời mà chưa bao giờ em gặp được ai nhiệt tình chủ động cho người khác chép bài như thế này. Nghĩ lại thì hôm đấy đúng là trong cái rủi cũng có cái hên🙂) Lát sau thì cậu ấy ra khỏi phòng trước. Tới lúc em nộp bài xong xuôi đi ra ngoài thì thấy cậu ý đứng bên ngoài xong tiến ra hỏi han:
-Câu 1 nãy tớ làm cậu thấy có đúng không?
-Câu đấy t không học gì nên chép nguyên của c thôi, chứ t cũng chả biết có đúng không nữa. À cho t cảm ơn nhé, may quá đi thi muộn mà số hên lại được ngồi gần cậu.
-Mà trông cậu quen quen, hình như mình học cùng nhau mấy lớp tín rồi thì phải. Đằng nào thì tên 2 đứa giống nhau, còn thi cùng phòng dài dài nên thôi cậu cho t xin fb được không, có gì về tiện trao đổi việc học...
Nhìn kĩ 1 lượt, em thấy bạn ý cũng cao ráo sáng sủa, thêm nữa có vẻ học giỏi, biết đâu còn nhờ cậy dài dài trong phòng thi nên em cũng cho.
Thế là tối ấy về tự dưng nhận được tin nhắn:
-Hi cậu, hồi sáng t ngồi dưới cậu trong phòng thi này. Acc t với nhé!
Và thế là từ ấy, 2 đứa bắt đầu chuyện trò qua lại. Mang tiếng là xin fb em để trao đổi học hành, ấy thế mà toàn thấy bô lô ba la về những chuyện giời ơi đất hỡi đâu đâu, nhưng cũng may gu em cũng vậy chứ em là em ghét nhất đứa nào cứ mở mồm ra là hỏi han chuyện học hành🙂) Vào hôm thi môn cuối cùng, hai đứa lại tiếp tục cùng phòng với nhau. Hết giờ, bạn ấy có mời em đi uống nước... và rồi hôm ấy cũng chính là lần đầu tiên trong cuộc đời em nhận đc lời tỏ tình. Thôi thì đằng nào cũng chưa bao giờ có ny nên em cũng đồng ý liền, coi như vừa yêu, vừa tìm hiểu vì thật ra thời gian 2 đứa quen nhau cũng chưa đc lâu lắm. Đến hôm qua, bạn ấy mới thú nhận:
-Thật ra hôm đấy, thấy điệu bộ em lôi thôi lếch thếch hớt hải lao vào phòng tự nhiên cứ thấy đáng yêu. Xong đâm ra ấn tượng. Thế nào may quá, hôm đấy em lại hỏi bài anh, thế là có ngay cái cớ để làm quen luôn.
Vậy là khoe với mọi người chút đỉnh là cuối cùng, sau 19 mùa giao thừa cô đơn thì cuối cùng năm nay, em cũng có người đi xem pháo hoa cùng rồi nhé :v Mà kể cũng lạ, bình thường xinh xẻo thì chả ma nào thèm để ý, thế mà đùng cái đúng hôm bẩn tưởi nhất cuộc đời lại lọt ngay vào tầm ngắm của dai, khó hiểu ghê 🙂)
bách kinh xây cfs