Tôi nghe bảo trên đời có hơn cả ngàn cách yêu. Mỗi người một cách. Với tôi kiểu nào cũng được, từ sau khi gặp anh cách yêu đã không còn là thứ quá phức tạp và phải rối não khi nghĩ đến nó. Tình yêu đơn giản ,bình dị thôi. Đủ để chúng ta thấu hiểu nhau, đủ để dù không nói chuyện với đối phương khi gặp lại vẫn có thể vui vẻ , đủ để chúng ta tin tưởng cho nhau coi dáng vẻ xấu xí nhất của bản thân và đủ để cho đi. Tôi không phải người thích suy nghĩ rối tung lên, tôi lại rất trầm mặc gặp anh rồi như một làn gió mới làm thay đổi linh hồn tôi. Anh như một đứa trẻ, vui vẻ thoải mái. Anh không thích lo nghĩ nhiều thứ chỉ muốn là làm thôi. Anh là một chàng trai vui vẻ...
Vài kẻ cô đơn, vào những đêm mưa nằm thất thần nhìn lên trần nhà và hay tự hỏi vì sao bản thân lại cô đơn ,hiu quạnh đến mức này? Đơn giản thôi ,vì suy nghĩ của họ quá phức tạp. Tại sao không thử bình dị lại, sống chậm lại. Lắng nghe điều mà chúng ta muốn. Rồi người thương mình họ sẽ về đến cửa nhà, gõ vài cái. Khi bạn mở cửa cô gái hay chàng trai đó sẽ mỉm cười ôm bạn một cái thật chặt xoá tan đi u buồn thủ thỉ câu nói : " Em/Anh về đến rồi. Đừng buồn nữa "