
[+2809 likes]
22 năm trước, mẹ tôi là một phụ nữ nông thôn bị ngược đãi nặng nề ở một ngôi làng miền núi, con đường phía trước hoàn toàn vô vọng. Hiện tại mẹ đang được tôi chăm sóc, áo cơm không lo, cuộc sống thanh thản.
Chồng của mẹ rất bạo lực, trọng nam khinh nữ, mẹ quyết tâm bảo vệ con gái, tám tháng trèo đèo lội suối đến Sơn Đông. Sau khi tái hôn, gia đình cha dượng tìm mọi cách gây khó dễ, không muốn tôi ra đời. Mẹ nói: "Đứa nhỏ này mà có chuyện gì, tôi cũng chết cho các người xem". Những lời này đã ngăn cản bọn họ, tôi bình an ra đời, sau đó cha dượng cũng xem tôi như con ruột.
Năm tôi 14 tuổi, cha dượng bị ung thư qua đời. Trong nhà trời sập xuống dưới, tôi bị bắt bỏ học, mẹ kiên quyết không chịu tái hôn, vì còn tôi và em trai.
Tôi muốn học lập trình, mẹ trả tiền cho tôi học. Người khác nói đừng nằm mơ nữa, không thể đâu.
Mẹ bảo tôi đừng nghe lời bọn họ, phải nỗ lực, phấn đấu thật tốt.
Một năm sau khi tôi tốt nghiệp, lương tháng tạm ổn, tôi bèn đem mẹ về chăm sóc. Những con người lạnh lùng trước kia cũng nhìn chúng tôi bằng con mắt khác.
Không phải muốn viết một câu chuyện truyền cảm hứng gì đâu, mẹ tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.
Không khuất phục khó khăn, bất cứ lúc nào cũng kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ, mẹ đã dạy cho tôi điều này.
May mà muôn vàn trắc trở, chúng tôi đều vượt qua. Người ngày trước liều mạng bảo vệ tôi, bây giờ tôi đã có thể bảo vệ người rồi.
Cre: Weibo VN