Sắm sương sương:
Sắm vừa phải, sương sương theo logic của bản thân, người ta sương sương một hai bộ, mình sương sương tám bộ đầm đuôi cá để Tết đi nhảy đầm sương sương với chị em.
Sắm hời hợt:
Đi mua đồ mặc Tết mà như ai hành ai ép, đi trong trạng thái quá chán nản với việc đi mua đồ, nên thấy cái nào ổn ổn thì mua, mua xong về cho nhanh.
Sắm cho đã:
Giống như nguyên một năm vừa qua đã nén cái nết lại để không đi sắm đồ, chỉ đợi tới dịp Tết và bung lụa thôi dzậy đó.
Sắm cho vui:
Thấy Tết tới ai cũng sắm đồ không lẽ mình không sắm, thấy cũng pùn, cũng trống trải, tủi thân, nên phải ráng sắm để cho dzui, cho bớt buồn.
Sắm như không sắm:
Đi sắm đồ Tết xong vẫn cảm thấy giống như mình chưa sắm gì hết, cảm thấy mình sắm như không sắm, nên vẫn phải miệt mài đi sắm tiếp.
Sắm hay không cũng được:
Không phải nhiều quần áo hay gì, nhưng thấy bình thường cũng sắm được, không nhất thiết Tết là phải sắm đồ mới, cho nên sắm hay không cũng được.
Sắm cho có với chị em:
Được chị em rủ đi sắm đồ Tết, cũng xách lo* đi không lẽ tụi nó mua rồi mình đứng nhìn, như vậy sao vẹn nghĩa tình chị em được, nên chị em sắm thì mình cũng sắm, sắm cho có chị có em.
Sắm vì đam mê:
Sắm vì đam mê là sắm không phải vì ai cũng sắm nên mình sắm theo, cũng không phải Tết nên mới sắm, mà là lúc nào có tiền thì sắm, Tết cũng sắm, bình thường cũng sắm.
Sắm trong nghèo khổ:
Dù mang trong mình dòng máu của một còn đỗ nghèo khỉ nhưng Tết đến vẫn tranh thủ vay mượn khắp nơi để có chút tiền sắm đồ mới mặc, cầu mong một năm mới giàu sang, thoát khỏi dòng họ “đỗ”.
Đé* sắm:
Là kiểu người bình thản, lãnh cảm trước sự mua sắm của người khác, ai sắm thì sắm, còn mình thì để tiền đi ăn dzọng, khi nào đến một thời điểm hợp lý, thiên thời, địa lợi, nhân hòa sẽ xách lo* đi sắm đồ mới.
Khi nào có lương sẽ sắm:
Không biết khi nào có lương, không biết khi nào sẽ có đồ Tết.