Văn Án
Ai nói sinh ra trong gia đình giàu có là hạnh phúc!
Ai cho rằng tiền mua được tất cả!
Ai nói là tiểu thư hay thiếu gia là sung sướng!
Cô Dạ Nguyệt Đại Tiểu Thư Dạ Gia - một trong Ngũ Đại Gia Tộc đứng đầu.
Trên Dạ Nguyệt có một người anh trai tên là Dạ Thiên, ba cô là Dạ Vũ, mẹ cô là Hàn Tuyết.
Mẹ cô mất năm cô 3 tuổi, Dạ Thiên 6 tuổi.
Tuổi thơ là gì - là những kỉ niệm đẹp nhất của con người thời thơ ấu. Nhưng của cô thì sao, sống trong sự cô đơn, lạnh lẽo của căn Biệt Thư mang tên cô Nguyệt.
Vì có anh trai nên cô không cần học làm người thừa kế, nhưng cô băt buộc phải học những lễ nghi, cách ứng xử, học tập,..v...v...
Lớn lên cô hiểu ra được một thứ rằng "Có Tiền là có Quyền, Hết tiền là Mất Quyền!"
Chân lí này khá dễ hiểu, ngay cả một đứa bé cũng biết.
"Kẻ không có nhan sắc thì bị khinh thường. Người xinh đẹp lại bị ganh ghét."
Con người luôn muốn m*̀nh là trung tâm của Vũ Trụ, không muốn ai hơn m*̀nh hay thất kém hơn m*̀nh đứng trước mặt — đó là bản chất của một con người.
Nỗi cô đơn chả ai thấu hiểu.
"Hỏi Trời, trời không thấu.
Hỏi Đất, đất không nghe.
Hỏi Người, người nhìn ta, m*̉a mai khinh bỉ.
Hỏi Người, người nhìn ta, phun ra lời độc địa."
Người tài giỏi đứng trên đỉnh cao của Vinh Quang, nhưng không ai biết đằng sau nó là mọi sự cố gắng của bao lần vấp ngã là đứng lên được.
Con người chỉ nhìn vào mặt sáng của mọi vật mà nhận xét nó không ai nhìn bao quát nó, nhìn vào hai mặt mà nhận xét.
Bản chất con người có xấu có tốt, không nên nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người họ.
Nhiều khi những lời nói bình thường vẫn có thể đánh vào tâm lí của người khác.
Người làm diễn viên, khi đạt giải Ảnh hậu hay Ảnh đế, đứng trên đỉnh cao vẫn có thể bị đạp đổ bởi lời nói của Thiên Hạ.
Họ sẽ buông những lời độc địa nhất cho người m*̀nh ghét, Ảnh hậu là gái bao, gái bar, ngủ với người quản lí, giám đốc, dùng tiền của Kim Chủ để nâng m*̀nh lên cao,....
Ảnh đế là trai bao, không có khí chất, được gái nhà giàu bao dưỡng, ngủ với đại gia để được vai diễn, đ*́t lót tiền để nịnh nọt đưa m*̀nh lên cao,...
Vậy ai hiểu được họ đứng trên đỉnh cao đó là nhờ công sức của họ hay của người khác. Chỉ có bản thân họ hiểu thì có ích lợi gì, cũng không không cần thiết phải thể hiện cho thiên hạ biết.
Chỉ cần những cử chỉ, những hành động của chính bản thân họ nói ra rằng "Vinh Quang là do chính tôi làm nên, không nhờ bàn tay của người khác!"
Người hiểu tất cả điều đó nhất là người phải trải qua sự đời, với nhiều gian nan trắc trở, đứng lên bằng đôi chân của m*̀nh.
Không có đứa trẻ nào không học mà giỏi, không ai không có sự cố gắng là đứng trên Vinh Quang.
Dạ Nguyệt cô là nhờ những điều đó, để bản thân cố gắng, không thua kém gì một ai. Bỏ qua lời nói của Thiên Hạ mà sống, an nhàn hưởng thụ.
Thời gian là một liều thuốc kì diệu, nó sẽ:
Biến nỗi buồn thành bài học.
Biến cô đơn thành thói quen.
Và biến nước mắt thành nụ cười mạnh mẽ.
Sống lại một lần nữa, cô vẫn sống theo chân lí của m*̀nh.
"Nam chính trên đời không ai là tốt cả. Một lần sa chân, vạn ki*** bất phục!"
Boss phản diện là mạnh nhất!
Nam chủ thay đổi, cố gắng đuổi theo cô thì sao!
Cô cứ theo chân lí của m*̀nh mà làm, những gì nam chủ làm với nữ phụ cô sẽ trả hết!
"Có qua thì phải có lại!"
"Có nợ thì phải trả!"
Ngươi ngược ta, ta ngược lại ngươi!
Nam nhân yêu ta 10 năm, bị tác giả nguyên tác ngược 15 năm. Ta đây sủng người trọn đời trọn ki***!
Các ngươi làm gì được ta!
"Mở đầu mang yếu tố lừa tình, thỉnh cầu mn không nên tin."
Author: Hoa Minh Lam ✩ ( Risa )
P/S: Truyện có yếu tố ngược, ngược cẩu độc thân.
Sủng là sủng tới ngọt sâu răng, nữ chính bá đạo, phúc hắc, nam chính mặt lạnh, dấu tài, lãnh khốc.
Cần cân nhắc trước khi nhảy hố.