Từ trước đến nay, tớ làm gì cũng thiếu nghiêm túc, chưa bao giờ thực sự cố gắng hết khả năng của bản thân. Sở dĩ người khác có thể học giỏi, ngoài nhờ tài năng thiên bẩm ra thì có lẽ phần lớn là do chính bản thân họ cũng phải cố gắng nỗ lực phấn đấu rất nhiều. Tớ không muốn lãng phí sức lực của mình vào những chuyện vô bổ nữa, con đường sắp tới rất dài, tớ muốn làm một số chuyện mà mình thích, cố gắng phấn đấu hết sức có
thể. Tớ quyết định sẽ học hành đàng hoàng, không còn hở chút là lại làm những chuyện ấu trĩ như theo đuổi cậu nữa!
“Tinh Tinh, xin lỗi em, anh không biết rằng em vẫn luôn chờ đợi anh,
anh thật sự không biết... Nếu anh biết người em đang chờ đợi là anh, anh sẽ không đợi đến tận ngày hôm nay mới bày tỏ rằng anh yêu em đâu. Chúng ta đã bỏ lỡ mất tám năm rồi, anh không muốn lại phí hoài thêm tám năm nữa.”
Tôi thích cậu, bất kể là khi cậu mập hay gầy, cái tôi thích là con người cậu, hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân mình mà thích cậu. Tôi thích dáng vẻ nghiêm túc mỗi khi cậu giảng bài cho tôi, thích bộ dạng vụng về của cậu khi chạy bộ, thích vẻ mặt ngốc nghếch mỗi khi cậu ta tranh luận với tôi chuyện gì mà chẳng bao giờ cãi lại tôi...
Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, con đường phía trước còn thênh thang, hôm nay tôi thích cậu, nhưng biết đâu tôi lại gặp một người khác còn thích hơn thế nữa, dù sao thì đời có câu gì ấy nhỉ, con gái sớm nắng chiều mưa, không phải vậy ư?
Có một người tồn tại trong trái tim tôi, chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu thích người khác, trái tim tôi sẽ không cầm được mà âm ỉ nhói đau, hệt như dùng kim khâu chích từng chút từng chút một lên tim mình vậy. Tôi không thể thổ lộ với người ấy, chỉ có thể bất lực đón nhận cảm giác bị thương, chảy máu, đau đớn từng chút một như thế này...
Khoảng cách xa xôi nhất thế giới
Nào phải khi ta sinh ra đến lúc lìa trần
Mà là khi em đứng trước mặt anh
Anh lại chẳng hay rằng em yêu anh.