Em kể tôi nghe câu chuyện về một chú ch** sẻ. Một ngày nọ được nhặt về nuôi. Những ngày đầu, nó khao khát tự do, thương nhớ bầu trời cao xanh và tìm mọi cách thoát ra khỏi chiếc lồng ấy nhưng vô vọng. Sau đó nó đã thoả hiệp, nó dần chấp nhận cuộc sống không phải lo kiếm ăn, không phải lo về đêm dài hay mưa gió. Nó sống như vậy trong nhiều năm, tưởng như đã quên đi bầu trời, quên đi đôi cánh mình vẫn có thể bay và cả cách một con ch** sẻ sinh tồn. Rồi tới môt ngày nọ, người chủ của nó quyết định thả tự do cho nó. Được trở lại bầu trời nó mơ ước, có lại sự tự do mà nó từng mất đi. Nhưng đó có thật sự là sự tự do không hay chỉ là một cái lồng khác rộng lớn hơn, xinh đẹp hơn nơi nó phải chịu đựng sự e sợ, hoang mang, bất định và u tối dưới cái mác của tự do mà lần này không ai có thể thả nó ra nữa. Vì người nhốt đó ở đấy lại chính là nó. "Đó là giải thoát hay một cách giết người thầm lặng, dã man đây?"- Em đã hỏi tôi như vậy.
Khi nghe câu chuyện ấy. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là " Ai lại đi nuôi một con ch** sẻ chứ!" Tôi nói với em nhưng em chỉ cười. Một nụ cười vô nghĩa.
Đó là câu chuyện của tôi và em năm 15 tuổi. Khi đó em luôn lo lắng, u sầu còn tôi bàng quan, tự phụ. Em như chú ch** sẻ vừa được thả tự do, trong khi tôi vẫn đang rất hài lòng trong "cung điện" của riêng mình. Có lẽ tôi khi ấy vừa hay quên đi mình là một chú ch** và thế giới ngoài kia giống như một hành tinh hoàn toàn mới lạ. Tại nơi tôi coi là "cung điện" của mình tôi đã sống thật nhàn tản, thảnh thơi. Ngày qua ngày, tháng tới tháng, năm rồi lại năm; nói thì có vẻ dài, nhưng tính ra chỉ tròn 2 năm. Năm tôi 17 tuổi, em vừa tròn 16. Ở cái tuổi mà tụi trẻ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là "sống cuộc sống mà chúng muốn" nhưng cuộc sống ấy lại luôn diễn ra bên ngoài "cung điện vàng son" của chúng. Vậy, chúng làm gì? Ai biết được. Tôi lúc ấy đã bước ra khỏi "cung điện" và điều đầu tiên tôi nghĩ tới là câu chuyện mà em đã kể, sau đó là nụ cười của em. Có lẽ khi đó em nghĩ tôi quá ấu trĩ chăng? Nhưng đúng là ngày đó tôi đã chẳng thể hiểu em đủ để thấy rằng chúng ta chỉ là những chú ch** sẻ, dù có sống trong "lồng son", "cung điện", được cung phụng như phượng hoàng thì chúng ta vẫn chỉ là một con ch** sẻ, nói tầm thường cũng không hẳn tầm thường nhưng cũng chẳng phải cao sang. Rồi sẽ có một ngày ta phải bước ra khỏi chiếc lồng ngăn cách ta với thế giới bên ngoài, đứng giữa "một hành tinh xa lạ" và nhận ra thế giới chẳng phải chỉ xoay quanh mình ta. Có phải chăng tôi đã hiểu được em? Đứng ở đó, nơi không còn sự nâng niu, bao bọc; nơi em không phải là duy nhất và nếu có một cách để chiến thắng thì đó chính là biết bản thân mình là ai. Giữa tấm mạng mang tên "xã hội" ai sẽ dừng lại và quan tâm trước đây em phượng hoàng hay ch** sẻ; ai sẽ bao bọc, che chở em khi họ thậm chí còn không nâng em dậy khi em vấp ngã; và ai sẽ là người dừng lại quan tâm giọt nước mắt bất lực của em. À không, họ có thể nâng em dậy nhưng sẽ không dắt em theo; có thể lau khô giọt nước mắt của em nhưng sẽ rời đi trong chốc lát; còn quan tâm tới quá khứ của em thì cũng để làm gì chứ, trong xã hội này, người họ có thể trông đợi vĩnh viễn chỉ có chính họ mà thôi. Đó là bài học mà họ học được. Em không thể trách họ, vì có nhiều người còn trải qua sự hụt hẫng nặng nề hơn em cả ngàn lần, nhưng chẳng có ai giúp đỡ. Đứng trong một cái lồng mới, em chỉ có hai sự lựa chọn một là tìm tới sự "giải thoát" hoặc sẽ bị "giết chết" một cách thầm lặng. Mà cách lựa chọn không phải bằng ý muốn của em, mà hoàn toàn dựa vào cách em thay đổi "điểm nhìn" của bản thân và sự nỗ lực của bản thân em. Haiz... Bảo sao em mệt!
Gửi tới em đôi lời, mong em đọc được.
Thật sự tôi vẫn không cho là bản thân có thể hiểu được em, em luôn khoác lên mình một tấm áo choàng u tối, nhìn thế giới theo cái góc nhìn phủ đầy lạnh lẽo và đau thương. Em khiến người ta có cảm giác mọi niềm vui tới với em đều là xa xỉ, giả dối. Mong khi em đọc những dòng này có thể "chấp nhận" được cách nhận định của tôi. Tôi thật sự mong em có thể vui vẻ hơn một chút nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả; em cần một người ở bên, tôi biết người đó không phải tôi; em cần một người nói với em những lời an ủi, nhưng rất tiếc, người đó vẫn không phải tôi. Vậy nên, nếu em không "cần một người" nữa hãy nói với tôi. Tôi sẽ nói với em cách làm sao để bay tự do trên bầu trời của riêng em

.