Lúc nào cũng phải nghe nó than, nghe riết quen không thèm trả lời luôn mà nó vẫn than.
Không biết nó than nó mệt hông chứ mình thì mệt, mệt lắm luôn.
Có nhiều khi nghe nó than hoài thành thói quen, có mấy khi không nghe nữa phải hỏi thăm, phải nhắc để nó nhớ than.
Lúc đầu nghe bạn than mình cũng thấy thương, cũng an ủi, động viên, nhưng thấy mình có an ủi hay không thì nó vẫn than, nên thôi không nói gì nữa.
Mới đầu nghe nó than tưởng chuyện gì nghiêm trọng và buồn rầu lắm nhưng lâu dần mới biết nó than theo quán tính, chuyện gì cũng than.
Nhiều lúc rất quạu muốn chửi một trận nhưng sợ nó buồn, nó giận mình rồi nó lại đi than với người khác thì tội nghiệp người ta.
Rất nhiều lần nghe nó than nó nghèo, nó hết tiền, nó khổ lắm, nhưng rủ đi đâu chưa bao giờ thấy từ chối.
Có nhiều khi nghe nó than mình cũng hổng biết nó than thiệt hay than cho qua ngày đọan tháng, than cho zui nữa.
Nó than nó mệt một, mình nghe mình mệt tới mười lận, mà hổng lẽ để nó ngồi than một mình, nên phải tỏ ra lắng nghe và thấu hiểu cho nó yên lòng.
Có những lúc muốn than lại cho đỡ tức nhưng hổng lẽ hai đứa gặp nhau rồi ngồi than, nên phải có một đứa than một đứa nghe.
Dù lần nào nó mở miệng ra than cũng bị mình chửi, nhưng lần sau vẫn tiếp tục tìm đến mình để than.
nó không than thì nó ngủ không ngon, mình không nghe nó than thì mình ăn không ngon🌚😆