Đã có ai chiều bạn, bao dung bạn như thế này chưa?
"Chị Hoài đứng một góc nghe dì làm giá cho mình mà phì cười. Vợ của doanh nhân thành đạt có khác, chỉ vài câu đưa đẩy đã gọi về cho cháu một đống đơn đặt hàng, toàn khách sộp mới cưng chứ, bõ công chị vất vả suốt nhiều ngày trời. May có thuốc tốt Niệm mua, chị dùng xong không những đỡ run tay mà da dẻ còn mịn màng hơn nhiều. Chị đang tính nhờ cậu đặt thêm đợt thuốc nữa thì thằng bé đã ghé qua đưa cho chị chiếc túi giấy, bên trong có ba tuýp thuốc mới cứng.
Ơ sao biết chị sắp hết thuốc? Quan tâm chị thế?
Ai mà biết? Ai quan tâm? Mơ hả?
Không biết sao mua?
Chị hỏi vặn, tại chị nghe dì Kỷ kể cậu từng hỏi dì chị bị ngã như nào. Dì bịa rằng chị sẩy chân rớt xuống hồ vào mùa đông giá buốt nên từ đó bị chứng run tay. Chắc chuyện không vui nên dì chẳng muốn khơi lại, chị cũng vậy. Cậu nghe chị hỏi thì tỏ vẻ chẳng liên quan, lấp liếm kêu mua đại thôi. Vành tai cậu hơi đỏ, bất chợt lòng chị dâng lên nỗi khát khao được chạm vào vành tai ấy rồi xoắn một cái thật mạnh. Chị thường tự lừa chính mình rằng bản thân là người sòng phẳng, ai gây sự với chị trước chị mới tính sổ với người ta, nhưng thực ra không phải như vậy. Thực ra, rất xấu hổ khi phải thú nhận rằng, chị luôn có ham muốn chèn ép Niệm, ngay cả khi cậu không làm gì chị cả. Cơ mà tự dưng gây sự thì không hay cho lắm, thế nên chị cố ý mỉa mai:
Khiếp, nom Niệm bữa nay xấu trai nhờ?
Cậu nhìn chị, chỉ liếc qua thôi nhưng có vẻ cậu đoán được người ta muốn gì. Như để đáp ứng nguyện vọng của đối phương, cậu đánh nhẹ vào vai chị, cho chị một cái cớ hoàn hảo để trả đũa. Cậu biết, chị sẽ ra đòn không khoan nhượng. Quả đúng là như thế. Chị xoắn tai cậu, đau điếng. Đau, nhưng rất chân thực, khác hoàn toàn với những giấc mơ hàng đêm của cậu. Khi tỉnh giấc rồi, cảnh không như xưa, người chẳng còn đó, đến chút cảm giác hiếm hoi cũng biến mất."
💕 Trích "Tám năm có bao nhiêu hoài niệm?" - Tác giả Lan Rùa.