Mình với bạn gái quen nhau được hơn 1 năm. Mình lớn hơn bạn ấy 1 tuổi. Lúc làm quen và trong thời gian đầu yêu nhau, 2 đứa cũng xưng “anh-em” như những cặp đôi khác. Nhưng rồi được tầm 2 tháng thì bạn ấy đề nghị với mình là xưng “mày-tao” cho thoải mái.
Lúc bình thường vui vui thì thấy xưng mày-tao cũng thoải mái, đáng yêu thật. Khi thì “Mãi yêu mày”; lúc lại “Nhớ mày thế nhỉ”;... chung quy lại là những lúc vui vẻ không quạu mà xưng hô như vậy thì thấy nó cũng bình thường.
Nhưng cứ khi nào cãi nhau thì nghe đúng như kiểu quân thù đang chửi nhau vậy. Mình là con trai nên những lúc như thế cũng luôn cố gắng kiềm chế để nhịn. Thế nhưng người yêu nào có bao giờ biết điều đâu. Nhiều lúc cãi nhau toàn chửi mình “Cái loại mày thế nọ, cái loại mày thế kia...” . Rồi có những khi còn chuyển từ ngôi “mày-tao” lên hẳn ngôi “mày” với “bà” luôn cơ, nghe còn hách dịch hơn cả kẻ thù.
Bố mẹ mình cũng biết chuyện 2 đứa quen nhau nên hôm nọ có mời người yêu mình qua nhà chơi. Mình cũng dặn trước với người yêu là bình thường có 2 đứa thôi thì không sao, nhưng trước mặt người lớn thì nên xưng hô “anh-em” cho lịch sự. Rõ ràng cũng ậm ừ thống nhất rồi, mà không hiểu sao, đến lúc tới nhà, chả biết do quen mồm hay gì mà vẫn tự nhiên xưng “mày-tao” như thường trước con mắt ngạc nhiên của bố mẹ mình. Mình phải véo tay mấy lần mà vẫn không biết ý, còn vùng vằng bảo:
-Mày làm gì mà cứ cấu cấu tao thế?
Nghe có điên tiết không? Đến lúc người yêu về bố mẹ mình cũng bảo:
-Chúng mày yêu đương kiểu gì mà nói chuyện với nhau cứ mày - tao như giang hồ chuẩn bị thanh toán nhau đến nơi ý. Bảo lại người yêu đi nhé. Chứ cứ xưng mày-tao như thế là không ổn đâu...
Tới lúc mình truyền đạt lại thì người yêu kêu là quen mồm rồi giờ không bỏ được, thấy xưng “anh-em” nghe cứ giả tạo, nói thấy ngượng mồm... Rồi còn trách bố mẹ mình khó tính, bảo là yêu thương nhau thật lòng là được rồi tại sao cứ phải chấp nhặt mấy cái tiểu tiết... Nói chung vẫn cứ càng cổ ra bảo vệ quan điểm sai lè của mình. Nên là khuyên các bạn nếu người yêu có đề nghị xưng “mày-tao” thì đừng có vội đồng ý, không đến lúc lại ăn vào máu, xong nhất quyết không chịu bỏ như người yêu mình thì khổ.
bách kinh xây cfs