Hai ta cùng trải qua một kiếp thế nhưng thần tơ hồng lại thản nhiên ngắt đoạn tình duyên của chúng ta, không những thế ngài lại còn khiến đôi ta đau khổ.
Với tôi " Ngươi bằng lòng trả giá. Để người này sống lại ". " Vâng ".
Với người " Ngươi có muốn sống lại một kiếp người không ". " Có ".
Và cái giá phải trả cho ước nguyện của tôi là ban cho tôi sợi tình duyên chưa đoạn, chỉ là căng đến mức ta búng nhẹ thôi là đủ đứt đôi. Ngài chỉ cho tôi một đoạn tình ngắn ngủi chưa thoả lòng người nhưng lại để lại cho tôi nỗi đau yêu không được đáp, tình yêu khắc cốt ghi tâm ngày càng sâu đậm mãi không thể đoạn tâm. Còn người thì sẽ có một hạnh phúc mới nhưng người sẽ mãi mãi chẳng biết yêu thực sự là gì, hỉ nộ ái ố bất dung. Tâm can người đã chết nhưng cơ thể người còn nhớ, vòng tay người còn run, đôi chân người sẽ lặng lẽ hướng về tôi...
Cái giá phải trả cho tình yêu của tôi sống lại đã cướp đi hạnh phúc của tôi và cả của người
" Cô là ai, sao tôi khóc, sao tim tôi run, tại sao lại thương nhớ cô ".
" Vì ta từng gặp nhau ".
Tình yêu ta vẫn còn nhưng người thì không.
Liệu ta có thể vượt qua được không, đây là kiếp nạn gay là sự may mắn đã cứu rỗi người. Yêu mà phẫn, vì người ta cũng hận cuối cùng lại hoá hư vô. Cái chết của tình yêu và cái chết của thể xác đã đi vào vòng luân hồi. Ngay thuở đầu ta không biết đã sai khi gặp nhau cho đến lúc quen biết nhau rồi lại chết trong nỗi nhớ tình yêu. Ta không đáng chết vì người mà ta đáng làm người duy nhất đứng cạnh người.