Là hầu như quận nào cũng có ít nhất một con đường ẩm thực, nếu quận đó không có, thì người ta sẵn sàng qua quận láng giềng ăn ké.
Là có quận mà nhắc tới người ta nghĩ ngay tới đồ ăn và Đầm Sen, sau này thì không ai đi cái sau nữa nên chỉ còn đồ ăn.
Là 10 phòng gym thì hết 9 cái là trước cửa có hàng quán ăn uống, cái còn lại thì người ta đặt nó ngay đầu San Francis Long.
Là bất cứ hoạt động gì, từ đi shopping, đi xem phim hay đi check-in pháo bông, trước đó người ta đều kéo nhau đi ăn, còn không thì sau đó sẽ kéo nhau đi ăn.
Là hầu như bất kì trường học nào, từ tiểu học đến đại học, đều gần 7749 thể loại hàng quán ăn uống, không ai biết trường có trước hay hội chợ ẩm thực có trước.
Là khi kẹt xe, người ta hoàn toàn có thể tấp vào làm dĩa bánh cuốn, uống ly café mà vẫn còn kịp ra vừa bóp kèn vừa khẩu nghiệp với dòng người.
Là chỉ trong một quận, ở một hướng thì người ta ăn đồ Bắc, ở một hướng thì có đặc sản miền Trung, một khu thì toàn quán ăn nhậu, còn kế bên là cái quận ở mục 2. Đúng rồi, là Tân Bình đấy.
Là ở ngay dưới chân tòa nhà từng một thời cao nhất Sài Gòn, người ta có nguyên một con đường trà sữa.
Là khi người ta nói về Sài Gòn buồn thì đi đâu, kiểu gì cũng có mục đi ăn.
Sài Gòn sống về đêm, mà thức đêm thì đói bụng, sau 9 tháng 10 ngày, combo trên sẽ khai sinh ra một con gấu trúc.
Là không cần biết bạn làm gì, chỉ cần mỗi ngày bạn lên mạng, đều sẽ thấy Sài Gòn có một món mới, hoặc một hàng quán mới. Bi kịch là khi nhà bạn gần mấy cái mới đó.
Là hầu như hàng quán nào cũng có ít nhất 3 4 cái chi nhánh mà toàn ở vị trí đắc địa.
Là khi bạn nhận ra, bạn hít không khí cũng lên cân thì sống ở đâu mà chẳng thế.