Từ tốn:
Mượn tiền phải nhẹ nhàng, lịch sự, lúc mượn tiền dzui dzẻ thì lúc trả cũng phải vui.
Biết ngại một chút:
Không cần phải quá ngại, chỉ cần biết ngại một chút xíu thôi là được rồi, phải biết ngại mới có ngày trả.
Biết điều:
Nói chung niềm vui lớn nhất của mấy đứa đi cho mượn tiền là có được những con nợ biết điều, chỉ vậy thôi.
Không thề thốt hứa hẹn:
Cái gì nhắm làm được thì làm, đừng có thề thốt hứa hẹn, hứa cho đã mà không trả cũng dzậy à.
Không giả đò mất trí:
Cái gì cũng nhớ thì cũng thông cảm nhưng mình mượn tiền người ta thì mình phải nhớ, nhất định phải nhớ.
Không chờ nhắc:
Mấy đứa đi cho mượn tiền đều rất ngại đòi, nên nếu trả được thì nên tranh thủ.
Tự giác:
Thường xuyên nhắc về chuyện mình đang mượn tiền pạn như kiểu vừa nhắc nhở bản thân vừa để pạn trên tâm là mình vẫn còn nhớ.
Thái độ tốt:
Mình mượn tiền mà mình lâu trả chút cũng không sao, quan trọng là thái độ mình tốt, mình chân thành.
Có uy tín:
Phải tạo được lòng tin đối với mọi người, phải là một gương mặt đầy uy tín trong làng mượn tiền, để lỡ có khổ sở đi mượn thì người ta còn cho.
Không trả từ từ:
Mượn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, trả một lượt, không trả từ từ, trả từng chút một, có nhiêu trả nhiêu.
Có sự thấu hiểu:
Kiểu như nhìn thấy đứa cho mình mượn tiền đang sắp hết tiền, đang nghèo khổ thì phải nhanh chóng trả tiền hoặc chỉ cho nó chỗ nào đó để nó mượn.
Không giận hờn vu vơ:
Mượn tiền khi không được làm giọng mẹ, không giận hờn khi bị nhắc về chuyện đang thiếu nợ.
Phải có trái tim:
Đi mượn tiền cũng phải biết nghĩ cho đứa cho mình mượn, phải biết đặt mình vào vị trí đó, để hiểu và để trân trọng số tiền mà người ta cho mình mượn.