Trong danh sách người theo dõi của tôi, có một người fan lâu năm, đã follow tôi gần 10 năm rồi. Avatar thì trông giống kiểu mấy zombie fans (t/n: followers do bỏ tiền ra mua, chỉ để cho đẹp), tên cũng vô cùng mang cảm giác của người thời trước: Thành Tín. Mỗi lần người này comment, đều là những nội dung rất vô vị, lại thêm trên profile ghi “Giới tính nam”, càng khiến người ta không có hứng thú.
Nói tóm lại, weibo của người này tràn ngập phong cách Cộng hoà Xô viết Trung Hoa. Fan lâu năm nhắn tin cho tôi, hỏi: “Follow chéo không?”; tôi bảo, thế không tiện lắm, bỏ đi.
Tôi follow fan lâu năm này, là bởi vì mỗi bài đăng của tôi người đó đều bình luận.
Tôi đăng một post chẳng buồn cười, 4 shares 5 comments – Fan lâu năm bình luận: Haha.
Tôi viết một bài viết thú vị, 13000 shares 9000 comments – Fan lâu năm bình luận: Haha.
Tôi đăng một weibo, nói “Hôm nay Bắc Kinh có mưa rồi!” – Fan lâu năm bình luận: Haha, đừng để bị lạnh.
Tôi đăng một weibo, bảo “Hôm nay giành được giải rồi!” – Fan lâu năm bình luận: Haha, chúc mừng cậu, dạo này nhiệt độ giảm, đừng để bị lạnh.
Có vẻ là fan lâu năm không hay lên mạng lắm. Có lần nửa đêm, tôi đăng một weibo mà đến tôi còn chẳng nhớ nội dung là gì, fan lâu năm comment “Haha, đi ngủ sớm đi”. Cả post chỉ có một bình luận lẻ loi như vậy. Sau đó có thêm một người nữa đến, tên rất có cảm giác, là “SAO得想jiao出来” (t/n: kiểu như se* joke). Người này comment rằng “Hôm nay công ty mở tiệc, bọn họ chuốc say tôi, rồi mặc tôi nằm trên bàn…” Fan lâu năm nhìn thấy comment đó, bởi vì người kia là trả lời comment của fan lâu năm mà. Fan lâu năm rất lo lắng, chân thành trả lời: “Có cần giúp cậu báo cảnh sát không?”. Sau fan lâu năm nhắn tin riêng cho tôi, bảo, trên weibo cậu có người xảy ra chuyện kìa, mau đi xem đi! Tôi bảo không sao, là giả đấy. Fan lâu năm rất không hài lòng, nói rằng, ấm lạnh tình đời, lỡ như người ta cần giúp thì sao?
Fan lâu năm lạnh lùng với tôi mấy hôm liền, toàn tâm toàn ý đi giúp đỡ cái người “SAO得想jiao出来” kia. Người này nhìn thì có vẻ đúng thảm, kiểu mà nhìn xong đàn ông thì im lặng còn phụ nữ thì rơi lệ ấy.
12/3: Đi tàu hỏa giường tầng về quê, cùng mấy người khác uống chút rượu. Kết quả là người giường tầng dưới say rượu bò nhầm lên tầng của tôi, còn tập phải miệng tôi nữa…
Fan lâu năm reply: Cần báo cảnh sát không?
13/3: Đến KTV uống rượu, sau đấy uống hơi nhiều, mà mấy người kia lại còn tưởng tôi là gái, sau đó thì haizz…
Fan lâu năm hỏi: Cần báo cảnh sát không?
Sáng 14/3: Hôm qua uống say, sáng nay tỉnh lại ở nhà nghỉ, mà nằm cạnh tôi lại có hai người đàn ông mà tôi không biết, còn nude nữa…
Fan lâu năm: Thiệt là, rốt cuộc có cần báo cảnh sát không?
Tối 14/3: Buổi tối hẹn bạn đi uống rượu, nhưng địa điểm họ gửi tôi lại là nhà nghỉ…
Fan lâu năm: Cô gì à, uống ít rượu thôi.
Sau đó thì fan lâu năm quay lại rồi, lại tiếp tục “comment + share” weibo của tôi. Tôi thấy tên nick quen thuộc đó, bèn comment hỏi công cuộc anh hùng cứu mỹ nhân sao rồi. Fan lâu năm không trả lời.
Weibo của tôi vẫn cứ chẳng nóng chẳng lạnh, chẳng chìm chẳng nổi. Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có vậy. Có một hôm, fan lâu năm comment, bảo rằng thấy mấy minh tinh khác người ta mấy chục ngàn lượt shares, sao tôi ít vậy. Tôi bảo, bởi vì người ta up ảnh tự sướng, còn tôi chỉ viết mấy thứ linh tinh thôi. Fan lâu năm nói: vậy cậu cũng up ảnh tự sướng đi. Tôi nói đợi có cơ hội đã.
Về sau có cơ hội, tôi up một tấm selfie, mừng bản thân đạt 1 triệu followers. Fan lâu năm lại chạy qua comment vạch lỗi tôi: “Đã qua 1 triệu đâu, mới 970 ngàn thôi.” Tôi bảo, mới nãy 1 triệu mà – thật đó, nhưng là trước khi tôi up ảnh selfie.
Ai ya, tóm lại dưới mỗi post weibo của tôi đều có một – cực kì nhạt nhẽo, có hơi lỗi thời, giới tính nam, giống zombie fan – fan lâu năm. Phiền á!
Năm mới, fan lâu năm comment: Tết có về nhà không?
Tôi bảo có.
Fan lâu năm lại hỏi: Hôm nào về?
Tôi bảo, chắc là cuối tháng.
Fan lâu năm tiếp: Về có muốn ăn gì không?
Tôi nói muốn ăn thịt cừu xào thì là Ai Cập, món bố làm ngon nhất còn gì.
Fan lâu năm bảo được, để bố đi mua thịt cừu.
Tôi bảo: À đúng rồi, con mua cho bố hai bình rượu, với cả con gửi nhờ Lai Lai với Cà Tím ở chỗ bố mấy hôm nhé.
Fan lâu năm: Được.
Trước giờ tôi chưa từng lo lắng mình sẽ hết thời, cũng chẳng lo lắng kiểu không chìm chẳng nổi của mình. Đằng nào thì weibo của tôi, ít nhất cũng có một like, comment, share rồi. Fan lâu năm ngồi trước màn hình, đeo kính lão, lạch cạch đánh xuống từng chữ “Haha”, với tôi mà nói…thì là tuyệt nhất rồi.