Nhiều khi thấy mình có xài gì đâu, mình có mua gì đâu, mình có ăn gì đâu mà tối về đếm tiền vẫn thấy tiền không còn như lúc ban đầu.
Có tiền vào ngày một thì sang ngày ba đã thấy vơi hơn một nửa.
Thật ra mỗi khi xài tiền hơi phung phí trong lòng vẫn dâng lên chút chua xót, còn có cả tội lỗi, có tiếc nuối, và có cả một chút lo lắng cho những ngày còn lại.
Muốn tiết kiệm lắm, rất muốn tiết kiệm, nhưng tiền xài luôn luôn cảm thấy không đủ thì làm gì có khoản tiền nào dư ra để dành.
Bạn bè đều không hiểu vì sao mình xài tiền mau hết, chứ mình cũng có hiểu đek đâu.
Không thể kiểm soát bản thân mỗi khi đi vào quán ăn, quán trà sữa. Chứ thật ra đâu phải muốn ăn nhiều muốn uống nhiều đâu, chỉ vì lúc đó mất đi lý trí cmnr.
Cuối tháng mượn tiền xong đầu tháng phải lên danh sách đi trả từng món nợ, trả xong nhận ra mình chẳng còn lại gì, câu chuyện cứ thế lặp đi lặp lại hết cả thanh xuân.
Tối nào cũng dành ra 5 phút đếm tiền và năm chục phút sau để sám hối.
Đến card điện thoại còn thấy tiếc hổng dám mua, vậy mà tiền xài vẫn rất nhanh hết.
Nhận thức được bản thân có phung phí, nhưng bất lực trước điều đó.
Khổ nhất là lúc bản thân còn chưa có tiền thì trong lòng đã lên kế hoạch sẽ mua sắm những gì.
Nhận ra những thứ mình muốn mua đều chưa mua được nhưng tiền đã hết từ đời nào rồi.