Chợt phát hiện bản thân không còn phù hợp với việc thức đêm nữa, chỉ cần thức khuya một đêm liền thấy mệt mỏi mấy ngày liền.
ChỈ muốn kiếm tiền, hiểu rõ tầm quan trọng của tiền.
Hình lưu trong điện thoại là hình thiên nhiên, hình cuộc sống, không có hình selfie.
Câu cửa miệng từ “Không được, không thể”, đổi thành “thôi vậy”.
Ít thay hình đại diện.
Bắt đầu chú ý đến dưỡng sinh. Càng ngày càng không có hứng thú với đồ ăn nhanh, đồ ăn không dinh dưỡng. Trà táo đỏ, trà gừng trở thành tiêu chuẩn trong sinh hoạt.
Trước mặt người quen là hoạt ngôn, trước mặt người lạ lại như bị cấm ngôn, càng ngày càng thích yên tĩnh, thích ở một mình.
Thích nhớ về quá khứ, tần suất nhớ về chuyện xưa càng lúc càng cao đồng nghĩa với việc thanh xuân trôi đi càng lúc càng xa.
Cảm giác như đang mắc phải ung thư giai đoạn cuối khi mà tóc rụng không theo một quy luật nào: vuốt nhẹ nhàng rụng, chải nhẹ nhàng lại rụng, cột nhẹ nhàng cũng rụng, tháo dây thun cũng rụng nốt.
Càng lúc càng thích tự lẩm bẩm một mình, cứ như nếu không làm thế thì não sẽ trì trệ không hoạt động nữa vậy.
Vòng giao thiệp càng ngày càng thu hẹp lại, không thích làm quen bạn mới, ngại giới thiệu bản thân, bạn bè bình thường hay liên lạc cũng chỉ còn lại mấy người cố định ấy mà thôi.
Quần áo giày dép chú trọng đến sự thoải mái chứ không phải theo trend. Sống đơn giản, chậm lại.
Tính tình dần trở nên dễ chịu, không dễ tức giận nữa, sống theo kiểu “Phật hệ”.
Bỏ thói quen theo dõi báo lá cải, tin tức về idol, thay vào đó là quan tâm đến tin thời sự, sức khỏe và làm đẹp.
Những chuyện xảy ra gần đây thì dễ quên, còn những chuyện từ thuở nảo thuở nào lại nhớ rõ mồn một.
Become Pink Lady, càng ngày càng thích màu hồng.
Khó gặp được người thật lòng để yêu, không muốn duy trì một mối quan hệ không có kết quả, nên thà chọn cô đơn một mình cũng không muốn phải yêu đương tạm bợ.