
Tôi vừa cười vừa khóc, khóc mệt rồi ngủ luôn.
Muốn được nhõng nhẽo với ai đó.
Gọi điện thoại cho người yêu cũ, khóc lóc ỉ ôi.
Say mà như không say. Cảm giác đầu óc váng vất đi không vững, nhưng tâm trí lại tỉnh táo vô cùng, cũng hay.
Say xong ứ biết trời trăng gì luôn, nhắn tin loạn xị tỏ tình với cả list bạn bè.
Chú hàng xóm nhậu xỉn về ôm con chó nhà tau thống thiết kêu gào, rồi thủ thỉ nhẹ nhàng: "Vợ yêu ơi, cưng à, honey của anh, trời nóng như vậy, sao em lại mặc áo lông, lột ra đi em."
Thật muốn biết cảm giác say như thế nào, khóc lóc chửi bới. Mà thật đáng tiếc vẫn chưa dám uống tới say. Có ai hiểu được cảm giác cô độc không có ai để tin tưởng không? Không có ai để mình dựa vào lúc say cả, cũng không có ai đưa mình về nhà lúc say, càng không có ai nghe mình kể lể... Vậy nên là thôi đi 🙂
Tổng hợp cmt fb/truyen.nguoc