Đọc một bản mô tả công việc đều thấy mọi thứ rất hợp với mình, nhưng đến dòng “Ngoại hình ưa nhìn”, tự dưng tâm trạng trùng xuống.
Sẵn sàng chấp nhận một người bạn đời có đầy tính xấu, chỉ vì suy nghĩ “mặt mũi như mình có người yêu là tốt lắm rồi”. Bạn bè đều mắng mỏ mình yếu đuối, kém cỏi, bỏ quách đi.
Nhưng họ không hiểu: Bỏ thì dễ ợt, nhưng: Thứ nhất là mình không thích bắt đầu lại. Thứ hai là người - trông như mình - rất khó bắt đầu lại.
Trong tình yêu, luôn là người chi tiền bạc, thời gian, sức lực nhiều hơn, chịu đựng nhiều hơn. Không những thế, còn phải chịu đựng cảnh người yêu nhẫn nại, bao dung, dịu dàng với mọi người, trừ mình 🙂
Trong gia đình, cha mẹ, dù không bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng vẫn ngầm chăm chút và đầu tư nhiều cho đứa con xinh đẹp, có nhiều tiềm năng hơn.
Có những khi thức đêm chạy deadline và nghĩ nếu mình đẹp hơn chút, có lẽ đã làm một công việc nhẹ nhàng hơn. Những người xung quanh đều xinh đẹp, họ có rất nhiều lựa chọn cả về tình cảm lẫn công việc.
Còn mình, lúc nào cũng như chết đuối vớ được cọc.
Cùng mắc một lỗi giống hệt nhau, mình bị sỉ vả đến phát khóc, còn đứa xinh đẹp chỉ bị nhắc nhở qua loa.
Càng buồn hơn khi nhận ra người xinh đẹp sẽ tự tin bước ra tiền tuyến, làm những việc tạo doanh thu trực tiếp, con số rõ ràng cụ thể, được tuyên dương, trọng vọng. Còn những cống hiến của mình mãi mãi không tên không hình. Người không có ngoại hình vẫn có thể thành công được, nhưng vất vả hơn gấp trăm lần.
Đồng nghiệp luôn đối xử tốt hơn với những người xinh đẹp, cho họ vay tiền, xuống lấy đồ giùm, bao ăn trưa. Nhiều lúc nghĩ thấy tủi thân nhưng rốt cuộc họ cũng chẳng sai chỗ nào cả.
Luôn là cái hót rác đựng cảm xúc tiêu cực của người khác. Phải lắng nghe, phải tư vấn, phải đưa ra lời khuyên, dù cuộc sống của mình cũng rối như tơ vò, chỉ vì sợ mất đi các mối quan hệ.
Đọc một cái tweet mà buồn mất mấy ngày: “Your boyfriend is with you because he didn’t get the girls (1) he wants (2)”- Chữ s (1) = Anh ta muốn rất nhiều người con gái khác. Chữ s (2) = anh ta lúc-nào-cũng-muốn người con gái khác.
Hoặc là làm việc đến mức ngủ thiếp đi, hoặc là trằn trọc mất ngủ, tự tưởng tượng ra cảnh sau này vì sợ cô độc mà phải trói buộc bản thân với một người mình không có chút cảm tình nào. Sống một đời gượng gạo, tự nhủ “thế là tốt lắm rồi”, con cái sinh ra không có tình thương. Cứ thế xong khóc đến lúc ngủ thiếp đi 😞 Ngày qua ngày.