Bạn sinh ra và lớn lên, mọi quyết định lớn hay nhỏ đều là do bố mẹ quyết, bạn cảm thấy an ổn và rảnh rỗi, nhưng nếu cứ sống như vậy, bạn sẽ càng cảm thấy mơ hồ về cuộc sống. Bởi ai sống trên đời cũng cần có một mục tiêu để làm, một mục đích để sống, và bạn thì hầu như không có. Như thế cho dù bạn có nhiều tiền, có cuộc sống viên mãn mà bạn cho là đủ thì trong tâm vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Cái thứ đó là thứ sẽ giúp bạn tràn đầy năng lượng vào buổi sáng sớm, giúp bạn nhìn đời bằng ánh mắt sáng, giúp bạn tìm đến những cái hay cái đẹp của đời.
Việc thiếu đi mục đích sống có thể do môi trường bạn sống , hay do sự tác động của người khác, nhưng phần lớn vẫn là do bản thân bạn. Bạn không để tâm vào thực tế, không hướng trước được cho chính mình một lối đi trong tương lai. Tôi cho rằng đó là những người không yêu bản thân. Bởi nếu bạn yêu bản thân, bạn sẽ có trách nhiệm hơn với chính mình chứ không phải sống trong mơ hồ mà không biết mình sẽ đi đâu về đâu.
Thực tế có rất nhiều người đang sống trong sự mơ hồ, ví dụ: nhiều người không biết ra trường sẽ làm gì, chọn công việc gì, để lập cho mình 1 hướng đi; hay không biết mục đích sống là sống cho mình chứ không phải là sống cho người khác để rồi cứ phải lấm lét để ý cái nhìn của người ta. Vốn dĩ việc thoát ra khỏi lối sống mơ hồ nói dễ cũng đúng mà nói khó cũng được. Bởi vì dễ là ở chỗ chỉ cần xác định cho mình mục tiêu thì bạn sẽ có hướng đi cụ thể hơn. Còn khó chính là sự chây ì, ngại thay đổi, không chịu hành động để đi theo mục tiêu mà bạn hướng tới.
Cho nên dù ít hay nhiều, chỉ cần cố gắng tự nhủ phải sống một cuộc sống trọn vẹn, có mục đích, mục tiêu mà bạn muốn để cuộc sống không còn là một sự mơ hồ, để bạn không còn sống một cuộc đời vô nghĩa.