
Trưởng thành đối với bất cứ ai đều là sự song hành của kỳ vọng và nuối tiếc.
Chúng ta đều từng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng cãi vã của bố mẹ, giữa những đêm như thế tâm trạng buồn bã chất chồng mà chẳng biết bày tỏ cùng ai.
Chúng ta đều từng có những mối quan hệ vượt trên mức tình bạn nhưng chưa phải tình yêu, cuối cùng rời xa người đó, không ngày gặp lại.
Chúng ta đều từng cùng ai đó hứa rằng sẽ làm bạn thân cả đời, mãi không xa cách, nhưng chớp mắt đã trở thành người lạ.
Năm hai mươi mấy tuổi, chúng ta mê mẩn với những khả năng vô hạn của tương lai, nhưng vẫn luôn nhớ những nét tươi đẹp đơn thuần của quá khứ, thế nên luôn bị giằng co qua lại, cứ loay hoay, tự ti, ngơ ngác giữa sau này và trước đây.
Nhưng con người luôn phải học cách vượt qua mơ hồ, tự mình trưởng thành.
Rồi sẽ có một ngày, tình yêu mông lung nảy mầm, người bạn phương xa trở lại, bạn không còn ngờ nghệch nữa, thậm chí có thể cùng ngồi uống rượu hàn huyên với người mình từng ghét cay ghét đắng. Người ta đều nói, trưởng thành là quá trình chúng ta tự mài đi cái sừng của mình, học cách làm một người bình thường giữa bao người, nhưng ít ai biết được, trưởng thành chính là quá trình buông bỏ những ước mơ không thực hiện được, chỉ giữ lại trong lòng mình giấc mơ anh hùng của chủ nghĩa lãng mạn.
“Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn” - mong mỗi người trẻ chúng ta khi đọc cuốn sách này, dù hiểu rằng thế gian vốn hiểm ác, vẫn sẽ mang trong mình hoài bão làm thay đổi cuộc sống. Đứng giữa dòng người, bạn sẽ luôn độc lập, tỏa sáng bốn phương.