Người ta cho rằng, mỗi người đều có ít nhất hai lớp mặt nạ để có thể tồn tại.
Qua những tháng ngày đắng cay mà tôi đã trải qua. Bất chợt tôi nhận ra rằng có phải mình cần nhiều lớp mặt nạ để ngụy trang bản thân mình nữa hay không?
Một lớp để đối với ba mẹ.
Một lớp để đối với bạn bè.
Một lớp để đối với các gì hàng xóm.
Một lớp để đối với những đứa dối trá và muốn hãm hại tôi.
Còn lại lớp cuối cùng chắc có lẽ là mặt nạ cho chính bản thân tôi. Đây cũng được coi là bản chất thật của tôi đi. Lớp mặt này sẽ được tôi phơi bày ra khi không còn ai ở bên cạnh.
Đối với tôi, khi gặp mọi người xung quanh mình tôi luôn luôn động viên và truyền những nguồn động lực tích cực cho họ. Nhưng khi đêm về, khi được đóng cửa phòng lại thật chặt, khi được rũ bỏ được lớp mặt nạ đầy nặng nề kia. Tôi mới có thể là chính mình. Một cô gái có cuộc sống đầy u ám mang nhiều vết thương khó lành.
Sẽ có vài người, nhận ra tôi đang sống quá giả tạo. Tôi không thể là chính tôi. Sống như vậy không mệt sao?
Mệt chứ, trong khi tim tôi đang đau đớn những vết thương bị những người ngoài kia vô tình xé toạc ra thì tôi vẫn sẽ phải mỉm cười và tỏ ra như mình không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nếu không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ tìm một nơi xó xỉnh nào đó khuất người hay vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa để có thể khóc, nhưng chỉ là cắn chặt môi và khóc trong im lặng. Còn gì đáng thương hơn, ngay cả khóc bạn cũng không thể nào gào to lên được.
Chỉ khi có thể về nhà, đóng chặt cửa lại. Tôi mới có thể khóc thật to, khóc cho những thương tổn mà tôi đang và đã chịu đựng.
Con người ta thường có xu hướng, không muốn cho mọi người biết được góc tối trong cuộc sống của mình. Vì vậy luôn luôn tỏ ra vẻ mình thật sự hạnh phúc và vui vẻ.
Tôi đã từng gặp một chị người quen. Luôn luôn khen chồng mình ở bất kì mọi nơi, chị ấy nói thật may mắn khi lấy được anh ấy. Nhưng chỉ vô tình, tôi gặp được anh chồng chị đang đi ôm ấp một cô gái trẻ trong trung tâm thương mại, nhưng tiếc thay người kia không phải là chị ấy. Bây giờ, tôi cũng đã nhận ra. Thật ra rất nhiều người đang sống cuộc sống như tôi, nhưng họ chỉ là che giấu giỏi mà thôi.
Mọi người sẽ không bao giờ tưởng tượng được một cô gái lạc quan và vui vẻ như tôi đã từng có bốn đến năm lần lần có ý định tự tử. Nhưng đều thất bại.
Vậy mới nói, các bạn đừng như tôi. Đừng vì sợ người ta đụng đến vết thương sẽ đau mà che giấu nổi buồn của mình....
Bạn có bao nhiêu lớp mặt nạ. Hãy share cho tôi biết với nha.
