Nhiều người hỏi tôi rằng, vì sao đến tận bây giờ tôi vẫn lựa chọn ở một mình như vậy. Không cô đơn sao? Hay vẫn chờ ngày người kia quay về..
Thật ra tôi cũng không có câu trả lời chính xác cho bản thân mình. Rằng có phải tôi đang đợi chờ anh ấy hay không? Hay chỉ là tôi chưa buông bỏ được, chưa thật sự quên hẳn anh ấy.
Anh ấy là chàng trai có lẽ đến cuối cuộc đời đến khi tôi nhắm mắt lại vẫn sẽ nhớ mãi dáng vẻ chàng thiếu niên đứng dưới tán cây nở nụ cười sáng lạn với tôi.
Anh và tôi hai người quen nhau qua facebook. Cũng có thể nói Facebook là bà mối của chúng tôi😀. Thật ra tôi đã biết anh ấy từ lâu, nói ra mọi người có lẽ sẽ cảm thấy khó hiểu như anh ấy là bạn của người yêu cũ năm lớp tám của tôi. Nyc của tôi và anh cùng chơi chung đám bạn, có đá banh chung. Tôi đã ấn tượng khi gặp anh lúc đó, một chàng trai ấm áp nhưng lại rất nhát gái. Tôi còn nghe nói rằng, anh ấy không hề có bạn gái khi học ở cấp hai.
Còn tôi là một kiểu con gái quậy phá, quen bồ lung tung. Chắc lúc đó, ấn tượng của anh đối với tôi rất xấu. Mãi sau này tôi mới biết được, ấn tượng của anh là một cô gái có đôi mắt to và trắng trẻo.
Tôi và anh chính thức nói chuyện với nhau là dịp gần tết năm tôi mười sáu. Đó là khi tôi vừa mới bị bồ đá, và dĩ nhiên do tôi hay update các status buồn anh đồng cảm nên đã bắt chuyện với tôi.
Tôi còn nhớ, ngày mừng đả** mừng xuân tại trường cấp 3 bắt học sinh phải mặc đồng phục thể dục. Đồng phục thể dục trường chúng tôi rất đẹp và học sinh rất hay mặc để chụp ảnh và dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Có vẻ anh ấn tượng tốt với tấm hình tôi mặc đồng phục thể dục màu xanh và cười thật tươi trước ống kính.
Chúng tôi tìm hiểu nhau nói chuyện qua lại, anh ngỏ lời yêu thích nhưng lúc đó tôi đã từ chối. Như tôi đã kể trên anh ấy là bạn nyc tôi. Nên tôi không thể yêu bạn của nyc được. Tôi là người sống khá lí trí đó là lí do vì sao tôi và anh kì kèo với nhau trong một khoảng thời gian rất dài. Còn có một lí do nữa đó là danh tiếng của tôi lúc đó rất xấu, hầu như những người bạn xung quanh anh rất ghét tôi. Tôi không muốn liên lụy anh vì tôi mà anh không thể chơi với bạn bè của mình. Nhưng hình như tôi sai rồi, tôi định sẽ không nhớ đến và ib cho anh nhưng không thể, cứ đêm về không hiểu sao tôi sẽ tự nhiên bật khóc.
Lúc đó, lần đầu tiên trong đời tôi thấy hối hận về khoảng thời gian trước kia rất nhiều.
Chúng tôi tìm hiểu hơn sáu tháng, cuối cùng cũng đồng ý làm người nhà của anh. Lúc đó, tôi đã nghĩ đến ngôi nhà của tôi và anh ấy cùng những đứa con nhỏ xinh xắn.
Anh ấy là chàng trai đầu tiên khóc vì tôi khi tôi đòi chia tay với anh. Chỉ vì việc đó, mà anh đã khiến tôi yêu anh rất nhiều...
Nhưng hình như, tình yêu của chúng tôi không tươi đẹp như những gì mà tôi đã nghĩ.
Dần dần, anh ấy thay đổi. Anh ấy không còn là người yêu thương tôi nhất.
Tôi còn nhớ rõ ngày ấy khi thấy anh đi làm phục vụ mệt mỏi nên tôi đã xin đi theo. Dù cho lạ lẫm nhưng vì anh tôi vẫn chấp nhận đi đến làm, thật sự mà nói ở nhà đến chén tôi cũng chưa phải rửa nên rất lạ lẫm. Hoàn cảnh sinh hoạt của anh và tôi rất khác nhau. Ba mẹ từ nhỏ đã giáo dục tôi ăn trong nồi, ngồi trong hướng nên không có việc ăn vụng và húp xì xụp khi chưa dọn hẳn ra. Chỉ là lỡ lời dặn dò anh ăn uống đàng hoàng một chút, chỉ vì lí do đó anh nói tôi khó chịu và tiểu thư. Nhưng từ trước đến giờ anh không hề dùng những lời lẽ nặng nề như vậy để chỉ trích tôi. Hôm đó trời mưa tầm tã, vì tủi thân tôi đã khóc dưới mưa hai giờ đồng hồ rồi mới về nhà.
Khi quen càng lâu, tôi mới càng nhận ra. Thì ra chúng tôi khác nhau nhiều như vậy. Anh ấy không giống những gì tôi tưởng tượng. Và tôi cũng không như những gì anh ấy mong muốn. Và rồi chúng tôi lựa chọn chấm dứt để giải thoát cho nhau.
Trong khoảng thời gian suy nghĩ kĩ để đi đến quyết định kết thúc. Tôi rất mệt mỏi và phiền muộn... Vẫn là anh ấy đủ ác hơn tôi. Anh ấy nói chia tay trước..
Anh ngày ấy.. Là cậu thiếu niên trong sáng và nhiệt huyết.
Anh bây giờ.. Là chàng trai trưởng thành và chững chạc..
Có vẻ như chúng ta đã gặp nhau sai thời điểm thì phải. Nhưng tôi khẳng định rằng người đến sau chắc chắn sẽ đến và yêu anh ấy nhiều như tôi "đã từng".
Ở một nơi nào đó trên thế giới này. Em luôn mong muốn, anh sẽ hạnh phúc và thật an yên.
Cảm ơn anh người "đã từng" yêu em rất nhiều❤