Đây là lần đầu tiên t có một cảm xúc thật sự sau khi coi một phim chuyển thể từ truyện của chú.
ĐÔI MẮT ĐẸP THẬT SỰ ĐÓ THẬT SỰ LÀ MẮT BIẾC...
Coi xong mới biết chú Ánh đã tạo ra một tuyệt tác như thế nào.Đúng là đọc truyện vẫn không thể nào bằng nhìn nó trực tiếp (chỉ tiếc phim chưa xây dựng được toàn bộ nội dung trong truyện).Có người nói khi coi phim này sẽ nhớ tới crush hay ex nhưng thật sự khi coi phim này t chỉ bị cuốn vào câu chuyện nó mang lại.Cảm xúc loạn nhịp với từng bước "chuyển cảnh".Phải khen đạo diễn tìm ở đâu ra dàn diễn viên chất như nước cất.Toàn tay ngang nhưng diễn gần như đạt chuẩn nhân vật chú Ánh xây dựng.Đã vậy còn tạo thêm một nhân vật một câu chuyện để thấy Mắt biếc là một chuyện tình buồn "hoàn hảo" nhất.Coi xong thấy thương Ngạn vì yêu một người bỏ xót một đời.Thương Trà Long vì mẹ mà mất đi tuổi thơ,bị cảm xúc chi phối để rồi yêu phải một người không thể yêu.Thương Hồng cũng vì một người mà chôn vùi tuổi trẻ ở nơi quê nghèo.Thương Hà Lan vì yêu sai người mà mất đi tình yêu đích thực (đoạn cuối chạy theo đoàn tàu thấy rõ sự nuối tiếc và đau khổ trong cô ấy) đúng là "hồng nhan bạc phận".Chốt lại phim chuyển thể "đạt" câu chuyện,diễn viên nhập tâm được nhân vật,cảnh quay khơi gợi cảm xúc tuổi thơ của khá nhiều người và cuối cùng nhạc phim chỉ một từ "Hay".
"Và hồn tôi từ đó là khúc ca vang trong ngần."
Nguồn: Những người thích đọc truyện NNA