Mọi người hay nói về những ngày sau chia tay còn mình muốn nói về những ngày sắp chia tay. Không giống những cuộc chia tay kết thúc bằng một trận cãi vã, đột ngột và dứt khoát bằng một câu: “Chia tay đi!”, có những cuộc chia tay diễn ra từ từ, mà mình thì cảm nhận được sự chia ly ấy đang đến dần mỗi ngày.
Những ngày sắp chia tay, tin nhắn vơi bớt dần. Một ngày, ba ngày, bảy ngày… Người từng nói chuyện với mình hàng đêm, giờ cả tuần không nổi một tin nhắn: “Em vẫn ổn chứ”.
Những ngày sắp chia tay, vẫn dõi theo từng ngày những tấm ảnh anh check in, những câu tán gẫu cùng bạn bè… chỉ là thấy mình dần lạc lõng khỏi cuộc sống ấy. Em đã từng là một phần trong thế giới của anh, mà sao giờ xa lạ quá, từng bước thành kẻ lạ.
Những ngày sắp chia tay, nước mắt có thể trực rơi bất cứ lúc nào, tiếng thở dài thường trực trên môi. Bao viễn cảnh đẹp từng tưởng tượng, giờ thành niềm tiếc nuối chất chồng.
Những ngày sắp chia tay, mỗi ngày thức giấc lại ngẩn ngơ, liệu hôm nay có phải là ngày cuối cùng. Nó giống như khi bạn mắc bệnh nan y và biết chắc rằng ngày cuối cùng ấy rồi sẽ đến, dù sớm dù muộn tất sẽ đến. Bạn chỉ không biết khi nào câu chia tay ấy sẽ thực sự được nói ra, đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ.
Và đừng hỏi tại sao không dứt khoát nói một lời cho xong. Ừm, mình hèn. Vậy thôi. Tận mắt chứng kiến một mối quan hệ đang chết dần nhưng không nỡ vung dao chặt đứt.
Những ngày sắp chia tay là cảm giác bất lực, vì biết dù có làm thế nào thì kết quả cũng chỉ có một.
Những ngày sắp chia tay… Thật tệ…
Sưu tầm