Em là một cậu con trai 18 tuổi, hiện giờ đang là sinh viên năm nhất.Từ nhỏ em luôn mong muốn có một người chị gái để có thể tâm sự những lúc buồn vui. Vì chị gái thì thường sẽ tâm lý, nhường nhịn và hiểu em mình nhiều hơn. Là con một trong nhà nên mẹ thương em hết mực, luôn muốn em làm tất cả theo ý bố mẹ. Mẹ chỉ muốn em học hành và sống theo cách mẹ em nghĩ. Luôn bắt em không được chơi bời, không yêu đương nên cũng vì thế em không có bạn thân và cũng ít giao du với các bạn. Dần dần em trở nên có chút gì đó gần giống tự kỉ. Em sống khép kín và chẳng bao giờ tâm sự chuyện trò gì với ai.
Và em đã tìm được người chị, người bạn đúng như mong ước. Khi em 14 tuổi bác em đã từ Tây Nguyên chuyển về Bắc. Chị ấy chính là con của bác em, hơn em 3 tuổi và rất quý mến em. Vậy là hai chị em nhanh chóng thân thiết, suốt ngày dính lấy nhau. Em luôn quý trọng và yêu thương chị ấy, coi chị ấy như chị ruột vậy.
Trong thời gian đó, em bắt đầu thay đổi và biết tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống với chị ấy, nhưng chỉ tâm sự được với một mình chị ấy thôi. Dần dần tình cảm của em đối với chị ấy cũng sâu đậm dần, hai chị em luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Nhưng có điều em cảm thấy tình cảm đó có chút gì lạ và không giống lắm tình cảm chị em. Nhiều lúc em cảm thấy nhớ chị ấy, muốn nhắn tin, gọi điện để được nghe giọng của chị ấy. Những khi được nói chuyện, tâm sự với chị ấy em cảm thấy rất vui, cảm giác được yêu thương, cảm giác rất lạ. Nhưng gần đây chị ấy bận nhiều việc nên không còn nhiều thời gian trò chuyện với em nữa. Em cảm thấy buồn vì điều đó và càng buồn hơn khi chị nhắc tới anh bạn thân trong mỗi câu chuyện. Rồi thấy chị quần áo chải chuốt đi chơi cùng anh ta. Những lúc như vậy em cảm thấy mình như bị bỏ rơi và em thấy ghét anh bạn thân ấy của chị. Em luôn tìm cách để chị ấy dành nhiều thời gian nhất có thể để trò chuyện với em.
Và em nghĩ là mình đã yêu chị mất rồi. Giờ em đang thật sự hoang mang và bối rối khi nghĩ về tình cảm chị em đó. Em muốn gặp chị nhưng lại sợ rằng mình sẽ tiếp tục cái tình cảm sai trái ấy đến bao giờ mới dứt. Nhưng lúc nào em cũng nhớ đến chị ấy, những suy nghĩ loạn luân cứ lởn vỏn trước mắt làm em không thể tập trung làm gì được. Em có nên nói cho chị biết những cảm xúc của mình không? Nếu nói ra chị có giận không? Em chỉ có chị là người chia sẻ vui buồn thôi. Ai đó hãy nói cho em biết thứ tình cảm đó đơn thuần là tình chị em hay là thứ tình cảm loạn luân đáng ghê tởm kia vậy? Em nên làm gì để thoát ra khỏi những suy nghĩ này đây?
bách kinh xây cfs