Chúng ta của năm mười bảy tuổi đầy mơ mộng, hoài bão, không hề sợ hãi dù thế giới ngoài kia có quay cuồng.
Anh! Vẫn nói sẽ bên cạnh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em. Sẽ chở che cho em suốt cuộc đời này.
Chúng ta năm mười tám tuổi. Áp lực thi cử, áp lực gia đình.
Anh bảo rằng:"Anh mệt!". Em ở cạnh. Cùng vượt qua những tháng ngày đầy sự mệt mỏi kia.
Chúng ta năm hai mươi tuổi. Khoảng cách đã nói rõ cho em biết tất cả. Anh không còn là chàng trai năm mười bảy. Em cũng đã thay đổi khác rồi.
Chúng ta năm hai lăm tuổi. Anh nói với em. Chúng ta không hợp. Chúng ta cần thời gian suy nghĩ lại. Chúng ta.... Chúng ta của sau này như thế ư..
Em đã đi vòng quanh thành phố này bằng xe buýt quen thuộc. Hết chuyến xe này đến chuyến xe khác.
Năm ấy, chúng ta đậu đại học ở hai trường cách xa nhau. Anh thường ngồi tuyến xe này để đưa em đi học vì sợ em chưa quen thuộc với thế giới rộng lớn ngoài kia. Khi đó, ánh mắt anh luôn chứa chan đầy sự yêu thương và cưng chiều. Anh nắm lấy tay em, hứa rằng: "Chúng ta chỉ cố gắng 4 năm , có thể ở cạnh nhau mãi mãi".
Giờ đây, vẫn tuyến xe buýt quen thuộc gắn liền với chúng ta bốn năm nhưng sao lại xa lạ quá. Em ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ rộng kia, dòng xe cộ đi qua lại tấp nập nhưng sao lòng em lại trống trải lạ thường. Em đã nghĩ về anh của hiện tại, anh của quá khứ.
Anh gọi cho em vài cuộc gọi nhỡ. Vài tin nhắn. Hỏi han rằng: "Em đã suy nghĩ về việc đó hay chưa?".
Em không trả lời. Vẫn cứ im lặng như thế! Đi vòng quanh thành phố. Ngồi những nơi ta từng ngồi. Trên người em không còn là bộ đồng phục thiếu niên năm xưa mà thay vào đó là bộ công sở hiện lên đầy vẻ mệt mỏi và phong trần.
Ở trung tâm thành phố náo nhiệt. Nhưng sao em như khác xa những người ngoài kia..
Ngồi ở chỗ cũ chỗ anh đã từng hứa sẽ nắm lấy tay em một đời. Em mỉm cười chua chát, không thể hiểu vì sao nước mắt lại không thể rơi. Có lẽ em sợ ánh mắt khác lạ của mọi người. Hay em dường như đã quên, em đã yêu anh nhiều đến thế nào.
Ngày mai, em vẫn cứ thế. Đi làm. Rồi đi dạo. Đi vòng quanh nơi đây.
Em đã gọi điện thoại cho anh... Em hỏi rằng: "Hãy cho em lí do thật sự".
Anh cho rằng-Chúng ta đã thay đổi, chúng ta đã không còn là chúng ta ngày xưa cũ. Anh đã không còn thấy yên bình khi ở bên em.
Em như lặng người. À thì ra chúng ta đã thay đổi đến thế sao?
Bên kia đường, cô gái đứng cạnh anh. Em có thể nhìn thấy bóng hình em ngày xưa ở cô ấy. Em không thể biết lý do gì mình không còn là cô gái nhỏ luôn dựa vào anh cần sự quan tâm nữa. Là thời gian thay đổi, hay là anh đã đổi thay.
Em nhìn dòng xe qua lại xung quanh mình. Bất lực quyết định chấm dứt mối tình thanh xuân của chính mình.
Em đã theo sự sắp xếp của công ty đi làm ở môi trường khác. Xa nơi đây. Xa anh. Xa kỷ niệm xưa cũ.
Chúng ta năm mười bảy tuổi. Đầy mơ mộng. Đầy hoài bão. Không sợ sệt.
Chúng ta năm hai lăm tuổi. Sợ sệt, tình cảm đã hết.
Chúng ta đã ở bên nhau suốt một quãng thanh xuân đầy tiếng cười và hạnh phúc. Đầy sự mộng mơ.
Chúng ta của sau này khác rồi.
Chúng ta của sau này sẽ không thuộc về nhau nữa.
Chúng ta của sau này chỉ là người xa lạ từng quen.
Chúng ta của sau này.... không còn là của nhau nữa.