Những tháng ngày 20 thường rất dài. Bởi lẽ, đó là quãng đời ta cảm thấy chênh vênh nhất. Vốn đã quen ngồi trên ghế nhà trường, có cha mẹ, thầy cô lo lắng, chăm sóc, dạy bảo. Đột ngột một ngày chúng ta phải bước ra ngoài, đối mặt với cuộc đời, phải một mình đương đầu với cuộc sống.
Chúng ta sẽ phải trải qua cái cảm giác tồi tệ chưa từng có: thất tình, thất nghiệp, bạn bè xung quanh cũng dần trở nên xa cách. Lúc ấy, giữa cuộc đời đông đúc, nhộn nhịp, ta bỗng thấy vô cùng lạc lõng, chênh vênh. Chúng ta không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, không biết hiện tại nên làm gì để thoát ra khỏi mớ bòng bong rối rắm của việc chẳng có tiền, cũng chẳng có tình yêu để dựa vào.

Tuổi trẻ, có bao nhiêu người muốn tìm đến cái chết để chấm dứt tất cả những đen tối của ngưỡng trưởng thành đầu tiên đó? Tôi nghĩ là rất, rất nhiều người. Bạn bè tôi, và cả chính tôi, đã vô vàn lần cảm thấy muốn gục ngã, muốn buông tay. Nhưng rồi gia đình níu chúng tôi lại, tiếp tục đứng dậy, mạnh mẽ chiến đấu tiếp, sống tiếp.
Trưởng thành là một quá trình chẳng mấy dễ chịu. Ai cũng phải bầm dập, đớn đau, dù ở phương diện này hay phương diện khác. Có người lựa chọn gia đình, ngay khi ra trường quyết định kết hôn luôn, và tôi đã chứng kiến rất nhiều người xung quanh mình cay đắng nói rằng nếu được chọn lại họ đã không làm như vậy.
Lại có những người chọn sự nghiệp, làm ngơ với tình yêu. Họ đã phải một mình thức suốt nhiều đêm, trong nhiều năm, làm việc điên cuồng, có những lúc trong túi không còn một đồng nhưng vẫn chăm chỉ làm việc. Có khi công việc kinh doanh thua lỗ, mọi người nghi ngờ, họ đóng cửa, tự vấn bản thân, rồi sau đó lại đứng dậy, tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Cũng có những người như tôi, đứng lưng chừng giữa mọi thứ. Ngoảnh mặt nhìn lại, đã sắp hết những năm tháng tuổi trẻ rồi, nhưng cái hữu hình chẳng có gì. Có lẽ, điều giá trị nhất tích lũy được qua những năm tháng tuổi 20 này chính là cảm giác mình mạnh mẽ hơn, bình thản hơn trước cuộc đời. Có những chuyện, nếu xảy ra vào 5 năm trước, chắc hẳn mình sẽ không thể chấp nhận nổi. nhưng bây giờ, mình vẫn có thể im lặng đón nhận. Vẫn có thể ngủ một giấc và đi làm vào sáng hôm sau. Bình tĩnh đón nhận mọi chuyện xảy đến với đời mình. Tôi nghĩ, đó chính là tâm thế của một người trưởng thành.
Phải cảm ơn những năm tháng của tuổi 20 này, nó giúp tôi hiểu rằng, tuổi trẻ chênh vênh đáng sợ vô cùng, nhưng chính những chênh vênh ấy rèn luyện cho mình một thái độ sống vững vàng, bình thản hơn. Dù có thể chẳng bằng người khác, nhưng mình đang trở thành một phiên bản tốt hơn mình của ngày hôm qua. Đó đã là thành quả đáng ghi nhận nhất rồi.
Vì vậy, nếu bạn đang ở trong những năm tháng tuổi trẻ, giữa những ngày chênh vênh không biết rốt cuộc mình sống để làm gì? Không biết tương lai sẽ ra sao? Thì, tin tôi đi, mọi chuyện đâu sẽ vào đấy cả thôi. Tuổi trẻ mà, sai lầm cũng được, bồng bột cũng được, mỗi vấp ngã sẽ giúp chúng ta càng mạnh mẽ hơn!
12/12/2019
Nguyên Lê