Khi còn bé, tôi rất thích một bộ đồ chơi siêu nhân Sentai, từng khóc lóc ầm ĩ đòi bố mua nhưng không được.
Tôi vẫn giữ điều ấy trong lòng, đến khi bước vào đời rồi, kiếm được tiền, bèn mua bộ đồ chơi kia qua mạng.
Đến lúc mở những món đồ trẻ con đó ra, lòng tôi chỉ có cảm giác buồn cười khó hiểu, không thể tìm lại cảm xúc kích động đến độ muốn nhảy cẫng lên khi cầm các siêu nhân như ngày bé nữa.
Người con gái ta từng yêu thầm đến khổ sở vào thời niên thiếu, bỏ qua thời khắc tỏ tình ngây ngô nhất, nhiều năm sau gặp lại, cô gái ấy đã thuộc về người khác.
Chúng ta biết mình đã bỏ lỡ thứ gì, bỏ qua ráng hồng ngượng ngùng trên khuôn mặt cô ấy khi nhận được lời tỏ tình vào những năm tháng ngây thơ nhất, bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất lưu lại trong ký ức thanh xuân của cô ấy; cũng bỏ lỡ hình ảnh đẹp cả đời chỉ xuất hiện một lần.
Cuộc đời là thế, bỏ lỡ rồi sẽ không quay lại nữa, đợi đến khi muốn tìm lại cảm giác ban đầu thì còn ý nghĩa gì?
Khi không xuất hiện vào thời điểm khao khát nhất, tất cả đều là quá muộn.