
Sáng sớm đi làm thì buồn ngủ, đến gần trưa thì buồn ăn, ăn xong lại buồn ngủ, chiều về thì buồn, mà đêm xuống lại càng buồn, chung quy lắm khi chẳng hiểu vì sao mình buồn. Nhiều khi cứ ngồi nghĩ sao mình lại buồn nhỉ, mà càng nghĩ càng tắc tị, không ra, mà không khai thông thì càng buồn.
Nói về cái buồn của Hà Nội thì kể hoài không hết, nhạc sĩ Trần Tiến còn đưa hẳn cái buồn vào trong câu hát:” Hà Nội lúc nào cũng buồn, buồn thương đến thế mùa thu ơi.” Nhưng Bác chưa nói hết mùa Đông, vì những cơn mưa rả rích không những ảm đạm, lạnh buốt mà còn cô đơn.
Người thì buồn vì chia tay một mối tình đẹp, người thì buồn vì gia đình, người thì buồn vì chuyện công việc, bạn bè,học tập, thi lại... lắm người nhiều nỗi, riêng mình thì cứ ngồi vu vơ thẩn thơ mà cũng buồn. Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn!
À có lẽ vậy, phải chăng bản thân buồn vì chưa có ai buồn cùng mình ? chắc là vậy đấy. Vì những người buồn vào mùa Đông, đa số đều chưa có người yêu.