“Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe”
ĐÊM

Có những ngày, tôi lang thang giữa phố đông người, đi vô định, không lí do, mục đích. Ánh đèn vàng vọt chiếu trên những cành cây gầy khô nỏ. Thứ màu vàng ốm o, chết chóc, thứ màu vàng bệnh hoạn, héo úa, lụi tàn. Tôi không cô đơn trong những cái góc con mà chỉ cô độc giữa phố đông người. Thành phố này, em ở nơi nao?
Tôi đi trong những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo và tăm tối. Con gái không nên đi trong những con ngõ nhỏ, nhất là chỉ một mình, một tiếng rú ga cũng làm tim nhói lên thon thót, giật mình. Những cái giật mình giữa loài người với nhau.
Sự cô đơn chỉ có đêm và những kẻ cô độc trong đêm mới thấu rõ. Chúng tôi không cần cảm thông, ủi an hay chia sẻ. Cũng không cần một cái nắm tay. Chúng tôi là những viên sỏi rời rạc trong đời, không kết dính không cách nào kết dính...
Sophia Mặc