Tôi không chắc chắn mình có thể chờ đợi em thêm bao mùa Thu nữa? Nhưng mùa Thu này sắp đi qua, và tôi vẫn đang ở nguyên chốn cũ, vẫn giữ trọn một niềm yêu thương nguyên vẹn mà chờ đợi em suốt những tháng ngày trôi.
Ngày Thu Hà Nội chúng ta rời xa nhau, em trao tôi lời từ biệt nghẹn ngào rồi quay lưng bước đi mà không một lời giải thích. Cứ mặc tôi trân trơ nhìn theo bóng em đang khuất xa dần mà chẳng đủ can đảm để níu đôi chân em ở lại. Nơi cuối con đường, bàn tay ai kia đang nắm trọn tay em mà cất bước nên chẳng thể cho phép em chút bứt dứt hay luyến lưu nào về một người đang vừa bị em cào xé nát con tim.
Có phải tôi đã mất em từ ngay giây phút đấy? Là khoảnh khắc Thu Hà Nội bỗng như dừng hẳn lại, cơn gió chiều thoang thoảng mùi hoa sữa càng khiến trái tim của kẻ ở lại thêm phần xót xa hơn. Tôi đứng một mình nơi bến xe bus quen thuộc, chẳng bước lên một chiếc xe nào, cứ thế tôi đưa đôi mắt bâng quơ nhìn dòng người qua lại trước mắt mà chẳng hề có một ý niệm nào về những âm thanh hay chuyển động quanh mình. Vì đối với tôi, kết cục đớn đau này đã làm tôi chết lặng.

Em giờ bên xứ người, liệu có đang mỉm cười không? Hà Nội hôm nay lạ quá em à! Mà không, từ khi em rời khỏi chốn này, Hà Nội dường như bỗng trở nên lạ lẫm. Không ồn ào, không xao động, không vội vã chen ngang qua cuộc đời ai đó, để lại chút xốn xang rồi lạnh lùng bước ra đi như chưa từng gây nên chút thương tổn nào. Hà Nội bây giờ cứ thả trôi theo những nhớ nhung điên dại, cứ chậm dãi gặm nhấm nỗi cô đơn của kẻ độc hành trơ trọi một mình giữa đêm Thu ẩm ướt.
Tôi nhớ em! Nhớ nhiều hơn những này còn cùng em tay trong tay hẹn hò qua những quán quen, những chốn cũ, những miền xưa chôn giấu bao kỉ niệm dịu dàng nhưng cũng vô cùng khó khăn khi phải cố quên đi. Thu Hà Nội cũng vì lẽ đó mà trở nên ngột ngạt vô cùng.
Có một ngày, tôi một mình lang thang trên phố đêm muộn, ánh đèn đường hắt vào tấm lưng khom khắt đượm màu rệu rã. Khói thuốc tỏa ra, tôi ngai ngái hít vào lồng ngực cái vị mặn chát của thời gian. “ Chết tiệt! Bây giờ là mấy giờ? Tại sao tôi vẫn còn bơ vơ giữa hỗn độn những cảm xúc này cơ chứ? Xa em từng ấy thời gian vẫn chưa đủ hay sao? Cần bao lâu nữa để tôi có thể từ bỏ nhung nhớ về em”? Tôi ước gì có em ở đây để có thể dày vò em bởi những suy nghĩ ấy. Nhưng không! Em bây giờ, đang thật sự ấm êm bên hạnh phúc em đã chọn, phải không em?
Có một ngày, tôi quyết định rời xa Hà Nội, rời xa kí ức về em. Tôi cảm giác như mình sẽ chết đi nếu còn tiếp tục gắng gượng ở lại nơi đây nữa. Tôi không chọn lựa cho mình một điểm đến nào cả. Vì đi đâu cũng được, miễn là rời xa Hà Nội. Em có thể cảm nhận được tôi đã có gắng như thế nào cho đến tận ngày hôm đó hay không?
Người ta bảo Thu Hà Nội rất đẹp. Những người yêu nhau thường bên nhau vào mùa Thu và họ nuối tiếc bởi Thu qua nhanh quá. Tôi cũng vậy! Tôi nuối tiếc mùa Thu Hà Nội bởi nó cứ lì lợm trôi qua mà chẳng thể giúp tôi được bình yên hơn nữa. Tôi cứ vẩn vơ giữa những dòng hoài niệm mà quên mất phải học cách quên em khi mỗi mùa khác lại đua nhau kéo về. Vậy nên, bây giờ đây, khi một mùa Thu nữa sắp qua đi, mà tấm lòng tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai những khắc khoải về em.
Tôi trở lại Hà Nội rồi em à! Trở lại vào một đêm gió Thu nhè nhẹ. Không lạnh nhưng đủ làm trái tim vẫn cố gắng cứng cáp kể từ ngày em buông câu tạ từ có thể tan chảy ra vì yếu mềm. Tôi trở về để sống lại cùng một Hà Nội cuồng nhiệt và hối hả, trở về với nỗi nhớ dày cộm còn nguyên vẹn về em. Nhưng mà, tôi giờ đây, sẽ thôi điên cuồng nhung nhớ về em nữa. Tôi sẽ từ từ mà cùng Hà Nội gặm nhấm nó cho đến bao giờ em quay về nơi đây. Vì tôi quyết định, sẽ chờ đợi em thêm những mùa Thu nữa, chậm chạp theo cùng tháng năm….
Megane