Một người rất rất thân bỗng chỉ còn gọi nhau bằng ba chữ “bạn thân cũ” nghe đến nao lòng. Đồ vật là thứ vô tri còn có thể nói nhìn đến cũ, đến chán rồi nhưng ngay cả con người cũng bị gắn với chữ “cũ” là sao? Một mối quan hệ đã hết hạn yêu thương, một người từ rất đỗi thân thương bỗng lướt qua nhau như người xa lạ, thử hỏi sao có thể không đau lòng?
Thời gian là thứ phép màu vô cùng huyền diệu. Nó giúp người ta gần gũi bên nhau, vun đắp cho một mối quan hệ giữa người với người, biến từ những kẻ xa lạ nhìn nhau như kẻ thù thành thân thiết như an hem. Nhưng bạn biết đấy, thời gian cũng có một mặt khác đáng sợ vô cùng, nó như thứ thuốc độc gặm nhấm, dần mòn giết chết thứ tình bạn được nuôi nấng lâu năm chỉ bằng thứ cảm giác dần xa lạ.
Không hiểu lầm, không đấm đá nhau. Tôi và bạn ấy cũng chỉ vì vài lí do vặt vãnh mà ganh đua với nhau. Điều đáng buồn nhất là tình bạn của chúng tôi không đủ lớn để vượt qua cái tôi cá nhân cao ngất ngưởng ấy...
Một tình bạn 8 năm, kết thúc chỉ trong 4 ngày.... Liệu chúng tôi có nên ngồi lại để nói chuyện với nhau..???