
Khi được hỏi về khát vọng của bản thân, tôi ngập ngừng. Chợt nghĩ về thằng bạn, hắn ấp ủ ước mơ để trở thành một kỹ sư từ khi còn nhỏ và ra sức học tập để biến ước mơ đó thành hiện thực. Nhìn lại bản thân mình, từ trước đến giờ tôi chỉ biết cắm đầu vào học. Ba mẹ nói chỉ có học thì sau này cuộc sống mới tốt được, tôi thấy nó đúng và nghe theo. Các bạn cùng trang lứa với tôi đặt hết mục tiêu trở thành ông nọ, bà kia, tốt nghiệp cấp 3 sẽ thi vào trường đại học mà chúng nó mơ ước bấy lâu... còn bản thân tôi vẫn không biết mình muốn gì. Tôi suy nghĩ chỉ cần học và thi đậu vào một trường đại học nào đó để ba mẹ có thể mở mày mở mặt về tôi, thế là đủ. Cứ tưởng lên đại học mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, tôi sẽ tìm được mục tiêu của cuộc đời mình. Nhưng không, tôi thực sự tôi không biết mình thích gì cả. Ngày qua ngày tôi cứ đâm đầu lên lớp mà không biết mục tiêu của mình là gì. Nhìn bạn bè xung quanh tham gia các hoạt động ngoại khóa, đi làm thêm,... tôi cảm giác mình vô định, không thể tìm ra lối thoát Tôi tự hỏi mình sinh ra để làm gì? Tôi là ai?
Ba năm vừa qua tôi đã dành quá nhiều thời gian cho việc học, vào cái ngành mà tôi không biết sau này có gắn bó với nó không? Một năm còn lại tôi vẫn loay hoay với câu hỏi: Tôi thực sự muốn gì?
Tôi vùi đầu vào những cuốn sách để mong tìm cho mình một lời giải đáp. Lúc đó tôi đã nghĩ giá như có một ai đó cho mình câu trả lời thì tốt biết mấy. Miên man trong những suy nghĩ thôi thúc bản thân phải thay đổi, thay đổi và thay đổi dể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: "Khát vọng trong tôi là gì?”
Nhưng mọi thứ vẫn quá đỗi mơ hồ và mờ mịt.
Để rồi cuối cùng tôi vẫn quẩn quanh trong suy nghĩ với 2 chữ: “Giá như”
kênh sinh viên