
Con gái nhất định phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, khi bị bạo lực học đường phải ngay lập tức báo cảnh sát, không được phép yếu đuối, nếu không đám người đó sẽ càng điên cuồng ngang ngược.
Tôi là một nữ sinh bình thường, tuy hơi mũm mĩm nhưng trông cũng đáng yêu, tính cách hoạt bát vui vẻ, nhưng có lúc cũng cảm thấy hơi tự ti.
Chuyện xảy ra khi tôi học lớp 7, trường tôi chuyển đến một đám côn đồ có cả nam cả nữ (lý do là vì chúng ở trường cũ đánh nhau và bị đuổi học). Lâu dần, chúng trở nên nổi tiếng hơn và bắt đầu chia bè kết phái. Lúc đó có rất nhiều người theo đuôi nịnh bợ đám côn đồ ấy, trong đó cũng có một vài bạn ở lớp tôi. Có thể do vô tình đắc tội với chúng, hay cũng có thể là do chúng chán quá muốn tìm thú vui mới, tóm lại cũng chỉ vì không ưa tôi, bọn chúng bắt đầu bắt nạt tôi mỗi ngày. Tan học là chúng sẽ dẫn người chặn đánh tôi, bất kể tôi làm gì, dù đúng hay sai, chúng cũng sẽ tìm bằng được lí do để bắt nạt tôi. Bạn học hay kể cả những người coi như bạn thân, ai cũng cô lập tôi, không chơi với tôi vì sợ sẽ đắc tội với bọn chúng. Quá đáng nhất là lần chúng hất thẳng nước nóng vào mặt tôi trước mặt rất nhiều người trong lớp. Các bạn đều cười đùa xem trò vui. Tôi không thể tưởng tượng được rằng, đều là bạn học cùng tuổi với nhau, chúng lại có thể nhục mạ tôi bằng những từ ngữ độc địa nhất, chúng chửi tôi là co* đ*, là con lợn chết tiệt. Ngày ấy tôi thầm thích một bạn nam, bọn chúng biết được bèn nói tôi là đũa mốc mà chòi mâm son, rồi nói móc chế giễu đủ điều. Bạn nam ấy sau đó mỗi lần thấy tôi đều cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tôi đã từng nói với giáo viên về chuyện này, ban đầu cô còn ra vẻ phê bình bọn chúng, bọn chúng cũng cười đùa cợt nhả nhận lỗi với cô, thế nhưng vừa ra khỏi phòng giáo viên, chúng ngay lập tức chặn tôi vào góc tường rồi ra sức tát tôi. Sau đó tôi lại tìm đến giáo viên, thế nhưng lần này cô cảm thấy phiền nên không thèm quản nữa. Tôi lại không dám kể với mẹ, bởi vì mẹ luôn cho rằng không có lửa thì làm sao có khói, tại sao người ta chỉ bắt nạt tôi mà không bắt nạt người khác, chắc chắn là tôi cũng đã phải làm gì người ta rồi. Khi đó, mỗi ngày tôi đều sống trong nỗi sợ hãi sẽ bị đánh, không dám tiếp xúc hay giao tiếp gì quá nhiều với người khác. Từ một cô bé hoạt bát vui vẻ, tôi dần trở thành một kẻ trầm lặng ít nói. Thành tích học tập của tôi từ thứ mười mấy trong lớp bị rớt hạng xuống tận thứ ba mấy bốn mấy, sau đó bố tôi (bố mẹ tôi đã ly dị) đã cho tôi sang học ở một trường khác. Cho đến hôm nay, họ vẫn không hề biết là tôi đã từng bị bạo lực học đường, mà chỉ cho rằng khi đó do không chăm học nên thành tích học tập mới bị giảm sút.
Sau khi chuyển trường, tôi làm quen được với một cô bạn, chúng tôi thân đến mức lúc nào cũng dính lấy nhau. Cô ấy điên cực kì, còn tôi cũng dần trở nên thoải mái vui vẻ hơn, biết cách ăn mặc, biết cách trang điểm. Chúng tôi tin chắc rằng mình có thể tốt nghiệp dễ dàng, cùng nhau thi lên cấp 3, nếu như ngày hôm đó không xảy ra.
Hôm đó, chúng tôi đang đi dạo phố thì bạn cô ấy gọi điện rủ cô ấy đi ăn cơm. Lúc ấy tôi đã linh cảm có gì không ổn lắm vì bạn cô ấy hẹn vào buổi tối. Tôi bảo cô ấy hay là đừng đi nữa vì trời tối không được an toàn, thế nhưng cô ấy lại không nghe. Kết quả chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ không bao giờ sai. Hóa ra người bạn đó dẫn cô ấy đi tiếp rượu, rồi bán cô ấy đi. Cô ấy bị chuốc say, vừa khóc vừa chạy đến nhà vệ sinh gọi điện nói tôi đến cứu cô ấy. Lúc đó tôi cũng ngu, không rõ chuyện gì đã gọi bạn cùng đi cứu cô ấy. Khi đến đó thì không tìm thấy cô ấy, bạn tôi chửi bọn chúng một hồi thì cũng bỏ đi, nhưng tôi vẫn đứng ở đó.
Đám nữ sinh ấy nói sẽ dẫn tôi đi tìm bạn, nhưng không ngờ chúng lại chở tôi đến một nơi hoang vu hẻo lánh. Sau đó còn có một đám xã hội tầm mười hai mươi người kéo đến, bọn chúng nói tôi lo chuyện bao đồng rồi đánh tôi một trận. Đó là lần tôi bị đánh đau nhất trong đời, một đám nữ sinh không những thay nhau tát tôi, mà còn thi xem ai tát mạnh hơn. Thậm chí có một tên con trai còn đưa cho đứa cầm đầu một cây gậy sắt, hung hăng đánh vào người tôi. Lúc đó tôi có lấy tay chắn một gậy nên có một móng tay bị đánh gãy (cái móng tay ấy đến bây giờ khi mọc lại trông vẫn hơi dị dạng). Khi ấy tôi chảy rất nhiều máu, sau đó còn phát hiện những chỗ bị gậy sắt đánh vào đều bị tụ máu, bầm tím hết cả.
Đám con trai đó không làm gì mà chỉ đứng xem trò vui, thậm chí còn nói đám con gái sức yếu, đánh nhẹ nhàng quá. Sau khi bị đánh, tôi bị một tên con trai kéo lên trên xe, mặc cho tôi ra sức chống cự, lần đầu tiên của tôi cứ thế bị cướp đi. Bạn thân của tôi cũng bị cướp mất lần đầu. Tôi bảo cô ấy phải báo cảnh sát, thế nhưng cô ấy sống chết không đồng ý, nói rằng nếu mẹ cô ấy biết được chắc chắn sẽ đánh chết cô ấy. Cô ấy cầu xin tôi không được báo cảnh sát, hai đứa con gái cứ thế ôm nhau khóc, cuối cùng quyết định không báo cảnh sát, quên hết mọi chuyện đã qua. Thế nhưng đám con gái kia lại lan truyền tin đồn về tôi với những từ ngữ ác độc nhất. Trong phút chốc, tôi bỗng nhiên trở thành một đứa con gái không có liêm sỉ, không có lòng tự trọng trong mắt mọi người. Thậm chí còn có đứa con trai đến hỏi tôi có phải đã mất trinh rồi không, ngủ một đêm tính bao nhiêu tiền. Khoảng thời gian đó, tôi đau khổ đến mức không thể chịu đựng được nên đã quyết định bỏ học. Khi đó tôi mới đang học lớp 9, chuẩn bị thi vào cấp 3.
Tôi không biết làm sao để có thể tiếp tục chịu đựng, lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc tự tử. Ngày nào tôi cũng tự nhốt mình trong nhà, không dám ra ngoài, sợ nơi đông người. Sau đó mẹ tôi cho tôi học ở một trường dạy nghề, ngành của tôi là sửa chữa ô tô, trong lớp chỉ có mình tôi là con gái, không có ai bắt nạt tôi, các bạn nam trong lớp lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Đã hai năm trôi qua rồi, thế nhưng mỗi khi nhớ lại những chuyện ấy, tôi vẫn không thể kìm lòng mà cảm thấy tủi thân đến phát khóc.
Đám người đó bây giờ sống rất tốt, có người thậm chí đã kết hôn sinh con rồi, cuộc sống rất hạnh phúc. Tôi chúc bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong. Không biết họ đã cảm thấy cắn rứt lương tâm bao giờ chưa, có thể đối với họ, tôi chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc đời họ, là một món đồ chơi để vui đùa. Thế nhưng đối với tôi, cả đời này coi như đã bị hủy sạch rồi.
Nguồn: Ngọc Hoa dịch | Blog Quần Đùi Hoa | Gr Weibo Việt Nam