Không nói ra được rằng cuộc sống có gì không tốt, nhưng sống chẳng thấy vui vẻ.
Khi cô giáo tui nói “Cả lớp chỉ có mình em không nộp bài tập về nhà thôi"
Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Cả phòng ký túc không còn ai, có lẽ các cậu ấy đã đến thư viện rồi. Khoảng khắc đó tôi cảm thấy thật sự mê man, không tìm ra phương hướng cuộc đời.
Sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn không biết mình thích gì và nên làm gì.
Tất cả mọi người đều trở nên tốt hơn, chỉ có bạn đứng giậm chân tại chỗ.
Có lẽ là khi thích một người không thích mình.
Không nhìn thấy tương lai, cũng chẳng có gì để nhớ trong quá khứ.
Chuyển đến một thành phố mới, mọi người xung quanh cười cười nói nói, chỉ có bản thân trầm mặc.
Tất cả mọi người đều nghĩ công việc của tôi bây giờ rất tốt, nhưng chỉ có bản thân tôi biết rằng, đây không phải điều tôi muốn.
Một trường học không tốt, một chuyên ngành mà mình không thích.
Những người khác đều có sở thích và nhóm bạn riêng chỉ có mình tôi đến bản thân mình thích gì cũng không biết.
Mỗi ngày đều đi làm những công việc giống nhau, không có mục đích, không có niềm vui.
25 tuổi rồi, vẫn vì tình yêu mà đau buồn, làm một công việc bình thường, thuê một căn phòng giá rẻ. Những người xung quanh hoặc là đã có công việc ổn định không thì đã hết hôn sinh con rồi. Tôi sống.... thật áp lực.
Không phải không có bạn bè, chỉ là những lúc thật buồn nhưng chẳng tìm được người có thể nói chuyện...
Khi vừa học xong tiết Hóa, gấp sách lại chẳng nhớ mịe gì nữa.