Mấy đứa kiểu này không thích che giấu và cũng không có dấu hiệu muốn che giấu cái sự khó ở của mình, có sao là để y như vậy.
Lúc nào dzui thì mặt dzui, lúc nào quạo thì nhìn cái mặt đé* có chút nể nang ai hết.
Nhiều lúc cũng rất muốn tém tém cái mặt lại để đỡ bị ghét nhưng cái gì tém được chứ cái mặt nó lồ lồ dzậy sao tém được.
Nói chung khó ở lộ liễu vậy thôi chứ qua cơn khó ở là vui vẻ trở lại, không giận, không để bụng.
Có lúc khó ở là do các yếu tố khách quan bên ngoài, có lúc khó ở là do logic của mình nó quy định vậy, nhưng lúc nào cũng vậy, cái mặt cũng show ra có một kiểu thái độ thôi.
Cái mặt lúc bình thường thì nói chung cũng không đến nỗi nào, nhưng những lúc cơn khó ở ập đến thì mình biết là nhìn mặt mình như lo* vậy.
Có đứa nhìn cái mặt nó khó ở nhưng ở trong nó bình thường, còn mình nhìn cái mặt mình khó ở là mình khó ở thiệt.
Kiểu như mỗi lần bắt đầu khó ở thì cái mặt chính là nơi sự khó ở biểu hiện đầu tiên.
Mỗi lần như vậy muốn cất mẹ cái mặt đi để đé* ai nhận ra mình đang rất khó chịu trong người, nhưng đâu phải muốn cất là cất đâu.
Cũng biết là mỗi lần mình khó ở là nhìn cái mặt rất thiếu sự xink đẹp, nên vẫn ngày ngày mài giũa mặt mũi lại để mỗi lần quạo không ai biết.
Đã cái nết rất hay khó ở trước mọi sự vật hiện tượng xảy ra xung quanh rồi, mà còn bonus thêm cái mặt có nhiêu chơi nhiêu nữa nên nhiều khi thấy cũng pùn.