12 năm đi học thật sự thật sự rất vui vẻ. Thừa nhận một điều rằng bạn bè xung quanh mình ở thời điểm đó ( lúc nhỏ thì chưa biết gì nên bỏ qua nha ) rất thông minh và rất biết cách nhìn người, người đó xấu hay tốt có nên tiếp xúc hay không ? Mình làm sai chổ nào bạn bè nhắc khéo mình tại chổ,... Lúc đó đúng kiểu sống trong vòng tay bạn bè và gia đình, sống vui vẻ không lo không nghĩ, không cần giải thích điều mình nói hay là làm gì
Cho tới khi lên ĐH mình bị khủng hoảng kinh khủng ( mình học ĐH ở tỉnh và câu chuyện tại sao mình đi học ở đây nhắc lại thấy buồn thêm nên chừa động lực cho các em thi ĐH nửa ) ở đây mọi người kiểu anti Kpop từ giảng viên cho tới sinh viên 🙂 Nhiều lần mình bị giảng viên ( phó giáo sư rồi nha phụ nữ nửa đi bao nhiều nước rồi chứ không phải gì đâu ) diss lắm rồi trong khi mình không làm gì sai hết đem chung quy fan Kpop = mấy fan trẩu ra chửi chỉ vì chi tiền mua này mua nọ mất dạy các thứ ?
Bạn bè ở đây thì kiểu mình cũng muốn thân thiết với họ lắm như kiểu cấp 3 vậy, nhưng mà càng ngày mình càng thấy sợ, mỗi lần về nhà là bắt đầu mình không muốn quay lại trường học nửa. Mình bị mất ngủ từ lúc biết bản thân vô trường này học cho tới bây giờ xong học kì I năm 2 rồi. Về nhà may ra ngủ thẳng giấc còn khi đi học ở trường về nhà trọ toàn 1 2h sáng ngủ có khi thức trắng. Đôi lúc đem chuyện ở ĐH về nhà suy nghĩ là tự động đêm đó dù ở nhà đi chăng nửa cũng ngủ không được vẫn suy nghĩ dù chẳng có kết quả gì
Lên ĐH mình cố gắng hạn chế lại vì đa phần mình nói gì làm gì 1 thôi nhưng người ta suy nghĩ tới 10 lận, suy nghĩ theo chiều hướng sai lệch tiêu cực, làm gì hay nói gì mình cũng đều sợ, mình luôn phải đi giải thích điều mình nói hay mình làm vì sợ bị hiểu lầm, sợ đủ thứ 🙁( Ngày trước mình không đủ can đảm bước ra khỏi giới hạn bản thân nên giờ mình chỉ có thể nói là " tự làm tự chịu " 🙁(
weibotrachanh