Công việc hàng ngày tiếp diễn, à hôm đấy hơi bị chăm chỉ dậy sớm đi ship cơ, 5h là tao bắt đầu công việc rồi. Thì đ* nhận đơn hàng thấy địa điểm Mễ Trì Hạ là trong người tao đã có chút ít phần hơi bất an rồi, mà đhs khi nhấc máy gọi cho khác hàng. Giọng nói quen thuộc quá, một giọng nói ngái ngủ. Ừ thôi chắc là giọng giống thôi. Tao đến trước cửa, lại may mắn v*, không phải số nhà cũ.
Tiếng mở cửa cót két, một khuôn mặt đ quen thuộc tí nào. Tao cố nheo mặt để nhìn thật kĩ. Vcl thật người yêu cũ tao chúng mày ạ. Cô gái xinh tươi đã từng cắm tao vài chục cái sừng đây mà. Lần đầu tiên tao thấy cô ấy để mặt mộc. Cô ấy không đánh son, không đeo kính, không kẻ mặt. Mặt khác đ gì con chết trôi đâu chứ. Tao lại sốc vcl. Có vẻ tao đeo khẩu trang, or do cô ấy có quá nhiều nyc nên hẳn là không nhận ra tao. Cô ấy dùng thái độ của một co* đ* để đối xử với shipper:
-Không biết tìm đường à? Mới đi ship à? Có cái địa chỉ thôi mà gọi lãi nhãi mãi?
Tôi im lặng, lặng lẽ cởi khẩu trang ra:
-Bình tĩnh sống thôi em!
May phúc nàng vẫn nhận ra tao 🙂 Cô ta ngại không nói nên lời. Giật phắt hàng mà chạy vào:
-Em ơi, em quên thanh toán kìa
Cô ấy quay sang đưa tờ 100k. Tính ra tao phải trả lại 30k. Tiền thì có sẵn trong ví đấy. Nhưng đc* t lại đ thích nhanh đấy. Tao cứ vòng vo đếm mấy tờ 1k (mới đổi ngân hàng lấy tiền tiêu tết) Cô ta cứ nấp những rồi bảo thôi không lấy tiền thừa. Nhưng không, tao lại không thích cho đấy. Shipper chân chính không lấy tiền bo!
Về đến nhà mà tao cứ bị sướng á. Cảm giác trả đũa cực mạnh. Nhìn mặt mộc cùng cái thái độ hãm lz ấy thì đúng là tao mãn nguyện khi thoát nạn lắm. Ahihi, dịp này có khi phải ăn mừng cả tháng!!!
-bách kinh xây cfs-